Có lẽ do ban ngày bị Huyên Hiểu Đông nói đùa cái gì mà vệ sĩ với bếp trưởng, ấy vậy mà buổi tối Thịnh Vô Ngung lại nằm mơ không bình thường.
Nửa đêm anh tỉnh lại, lưng ướt đẫm mồ hôi, trong lòng ngập tràn sự thê lương cô tịch từ giấc mơ quá đỗi chân thực.
Anh bỗng nhiên quay đầu nhìn sang Huyên Hiểu Đông đang nằm nghiêng cạnh mình, nửa bên mặt y vùi trong gối, một tay còn đặt lên eo anh, ngủ rất sâu.
Cửa sổ không kéo rèm, ánh trăng lành lạnh trong trẻo hắt lên giường, cơ bắp bả vai Huyên Hiểu Đông càng trở nên rõ nét dưới ánh trăng.
Hừng đông là Huyên Hiểu Đông phải quay về trường học, vì thế đêm hôm qua lấy danh nghĩa là thưởng trăng tròn ngày mười sáu, bọn họ lại nghiêm túc thưởng trăng thêm một lần nữa.
Tuy Huyên Hiểu Đông tinh lực hơn người nhưng vẫn rất mệt, bây giờ y đang ngủ say, trên người chỉ mặc mỗi quần soóc.
Thịnh Vô Ngung thở dài thườn thượt, vô thức vươn tay vuốt ve da thịt ấm áp bóng loáng của Huyên Hiểu Đông, có lẽ hơi dùng sức nên y tỉnh lại rất nhanh.
Huyên Hiểu Đông mơ màng nắm chặt tay anh mà vuốt ve, "Sao thế anh? Mấy giờ rồi? Anh không ngủ sao?"
Thịnh Vô Ngung nhìn đồng hồ, "Vẫn còn sớm, em ngủ thêm một lát đi." Tay vẫn không dừng, thậm chí ngay cả cơ thể cũng áp sát gần hơn một chút.
Huyên Hiểu Đông nhắm mắt lại, vẫn chưa tỉnh táo, tay ôm chặt anh hơn, sờ từ eo anh lên phía trên, chạm phải bờ lưng mướt mồ hôi thì kinh hãi, "Sao vậy? Anh không thoải mái chỗ nào sao?"
Thịnh Vô Ngung thấy y bị đánh thức thì hơi áy náy, bèn hôn lên môi y, "Không sao, chỉ mơ thấy ác mộng thôi."
Huyên Hiểu Đông hơi nghiêng đầu dựa lên gối của anh, hai người hôn thêm một lát, y mới hỏi: "Ác mộng gì?"
Da thịt cả hai dán vào nhau, hết sức dễ chịu, lúc này Thịnh Vô Ngung mới cảm thấy chân thực.
Ngón tay anh hơi dùng lực, cảm nhận được sự đàn hồi săn chắc bắp thịt của Huyên Hiểu Đông trong tay mình.
Anh tham lam áp chân tới, Huyên Hiểu Đông cũng theo phản xạ có điều kiện mà nhấc chân kẹp chặt lấy đôi chân hơi lạnh của anh, sưởi ấm cho anh.
Hai người thân mật ôm nhau kín kẽ, Thịnh Vô Ngung mới thỏa mãn thở hắt ra, "Tôi mơ thấy mình không gặp được em, Thái Trung Lâm khuyên tôi ra nước ngoài thay đổi môi trường điều trị tâm lý.
Tôi xuất ngoại nghỉ ngơi một thời gian, vẫn không có dũng khí chọn phương pháp trị liệu mới, dần dần ngay cả trị liệu cũng không còn tích cực nữa, mỗi ngày đều cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa.
Từng ngày trôi qua lãng phí, bỗng nhiên một ngày soi gương, tôi phát hiện tóc mình đã bạc phơ, một đời cứ như thế mà trôi qua."
Huyên Hiểu Đông vuốt phần tóc gáy dày của anh, nhẹ nhàng day lên huyệt, "Anh không như vậy mà, không có em anh vẫn sẽ khá hơn thôi.
Anh là người không ngừng vươn lên, anh tuyệt đối không cho phép bản thân cam chịu như vậy."
Thịnh Vô Ngung ôm lấy y, thỏa mãn thở dài, "Ừm, có lẽ vậy, nhưng tôi tin có em ở bên là những tháng ngày tốt đẹp nhất."
Huyên Hiểu Đông nhắm mắt lại, "Em cũng vậy, nếu như không có anh, có lẽ em sẽ là người ngày này qua năm khác trồng rau, làm vườn, sau đó từ từ già đi..."
Thịnh Vô Ngung nói: "Ban sáng em nói sẽ trăm phương ngàn kế để đến bên tôi, kết quả em không tới."
Huyên Hiểu Đông hơi chột dạ, cứ như thật sự đã xảy ra việc này, "Anh nói ra nước ngoài...!Em không biết anh có qua được không, nếu như em biết anh không qua được, em nhất định sẽ dùng tất cả biện pháp đến trước mặt anh, hỏi anh cần trợ lý không, trợ lý này vừa có thể nổ súng vừa có thể nấu cơm."
Thịnh Vô Ngung, "Ừm, có thể nổ súng, có thể làm cơm, còn có thể ở cùng nhau.
Trợ lý ngủ, tôi rất cần một người như vậy..."
Huyên Hiểu Đông ôm anh, nhỏ giọng nói: "Em rất cố gắng quan tâm anh, em vẫn luôn chú ý tin tức về anh.
Hơn nữa rõ ràng anh cũng không phải người tự vây hãm bản thân, không phải người sẽ từ bỏ.
Con người anh luôn vượt khó tiến lên, cuối cùng chẳng phải anh chủ động đến nông trường của em sao?"
Thịnh Vô Ngung buông hàng mi, thấp giọng cười khẽ.
Quả thật đó là quyết định tự giải thoát thành công của bản thân anh, không hiểu sao khi ấy anh lại lựa chọn như vậy, có lẽ đó là sự lựa chọn chuẩn xác nhất trong tiềm thức.
Anh muốn biết một người vì mình mà bị buộc giải ngũ hồi hương sẽ trải qua những tháng ngày bình yên như thế nào, anh muốn biết cuộc sống của mình ngoại trừ không ngừng vượt qua đỉnh cao, có phải vẫn còn phương pháp thong thả ngắm phong cảnh khác hay không.
Huyên Hiểu Đông chợt nói: "Em có thứ này cho anh xem."
Thịnh Vô Ngung luyến tiếc buông y ra, chỉ ôm y, uể oải nói: "Xem gì?"
Huyên Hiểu Đông hôn lên ấn đường anh trấn an, sau đó tìm màn hình điện tử của y ở đầu giường, tìm kiếm đám mây lưu trữ, nhấn mở, "Đám mây này em đã dùng rất nhiều năm, chuyên lưu trữ một vài thứ quan trọng sợ thất lạc."
Hai người dựa nửa người lên đầu giường, chỉ bật đèn ngủ.
Huyên Hiểu Đông nhấn mở đám mây, đăng nhập vào, thành thạo mở một thư mục.
Thịnh Vô Ngung thấy ảnh bìa của tài liệu kia là một chú cá thì không nhịn được cười.
Quả nhiên, mở ra bên trong còn có các loại thư mục khác, cái đầu tiên là ảnh chụp, cái thứ hai là video, cái thứ ba là tin tức, cái thứ tư là đồng nhân, cuối cùng là một trang web.
Thịnh Vô Ngung hơi giật mí mắt, "Đồng nhân?"
Huyên Hiểu Đông khẽ ho một tiếng, "Cái đó không nhiều, không quan trọng, đều là sự tưởng tượng của mấy cô gái trẻ, chúng ta xem cái này trước đã."
Thịnh Vô Ngung lại hỏi: "Còn trang web này thì sao?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Ừm, mấy năm trước đều là cư dân mạng gây quỹ tạo một diễn đàn, sau đó dần dần không thực hiện tiếp nữa, quản lý cũng chặt chẽ hơn, mấy cô gái trẻ rụt rè, chỉ bảo phải đóng web.
Thời điểm đó chỉ cần quyên góp một mức tiền nhất định thì trưởng fanclub sẽ gửi toàn bộ bản sao lưu, em cũng nhận được một phần."
Thịnh Vô Ngung nhướng cao mày, khóe miệng vô thức cong lên.
Huyên Hiểu Đông đỏ mặt, nhanh chóng nhấn mở hình ảnh, nhìn thấy ảnh chụp của Thịnh Vô Ngung.
Phần lớn là ảnh chụp anh ở các sự kiện nước ngoài, đều là ảnh tin tức, một số ít là ảnh thời còn đi học, người cống hiến cũng toàn là bạn học của anh, chỉ có lác đác vài tấm ảnh thời ấu thơ.
Thịnh Vô Ngung nhìn những bức hình này, bản thân cũng quên béng mất mình đi những đâu, không khỏi hơi ngạc nhiên.
Huyên Hiểu Đông chỉ vào giới thiệu cho anh, "Tấm này là lần đầu tiên anh tham dự họp báo tin tức, mặc dù chỉ là trợ lý.
Tấm này là ảnh chụp anh đi cùng các lãnh đạo ra nước ngoài, đây là anh về trường cũ diễn thuyết cho các đàn em, góc nào cũng có, lúc đó nhiều người điên cuồng chụp ảnh anh đăng lên nhiều lắm, em đều chọn kĩ rồi đấy, cái nào mờ quá thì không cần...!Đây là ảnh chụp anh đi cưỡi ngựa cùng hoàng thất nước ngoài, đây là ảnh chụp anh làm tùy viên(*) đi theo đàm phán.
Sau đó anh thành lập Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm, rất ít khi xuất hiện trước công chúng, khi đó công ty anh vẫn còn nhỏ, trang web cũng đã đóng, cho nên phần lớn tin tức là em lên mạng tìm kiếm, không được đầy đủ cho lắm."
(*) Nhân viên ngoại giao chuyên trách một ngành công tác ở một đại sứ quán, ví dụ tùy viên văn hóa, tùy viên quân sự...
Thịnh Vô Ngung thấy y thuộc như lòng bàn tay, mỗi một bức ảnh đều biết được chụp ở đâu, nụ cười bên khóe môi ngày càng sâu, chỉ lẳng lặng đợi y lật hết bức này sang bức khác, thỏa mãn tắt thư mục ảnh chụp, mở thư mục tin tức ra, "Anh xem này, chỗ này có phỏng vấn độc quyền về anh, là tập san của trường anh.
Em nhớ anh nói anh không phải người không có khuyết điểm, nhưng anh sẽ dốc hết sức khắc phục nó.
Ví dụ như ban đầu anh không phân biệt người khác chuẩn xác như vậy, đặc biệt là người nước ngoài, sau đó anh quyết tâm củng cố ký ức hình ảnh, rồi anh có thể xem ảnh một lần là nhận ra chuẩn xác tất cả mọi người, cũng sẽ nhớ được các thông tin liên quan."
"Khi đó anh có nói một câu, trước khi trách thiên phú của bản thân, trách điều kiện của mình không bằng người ta, hãy tự hỏi bản thân xem mình đã cố gắng hết sức chưa.
Em ấn tượng sâu sắc lắm, cho nên anh vừa nói anh nằm mơ mình từ bỏ trị liệu, em không tin, dù có vất vả hơn nữa, anh nhất định vẫn sẽ kiên trì đến cùng."
Thịnh Vô Ngung không che giấu nổi nụ cười của mình nữa, nói: "Thật ra tôi không hoàn hảo như trong tưởng tượng của em đâu."
Huyên Hiểu Đông nói: "Là anh quá khiêm tốn thôi." Y đưa màn hình điện tử cho Thịnh Vô Ngung, "Anh toát nhiều mồ hôi quá, em đi nấu cháo đậu đỏ để anh ăn chút nhé?"
Thịnh Vô Ngung cầm màn hình điện tử, "Được, để tôi tự xem."
Huyên Hiểu Đông ngồi dậy xuống giường, trong ánh sáng dịu dàng của đèn ngủ, y khoác áo tắm lên người rồi đi ra ngoài.
Ánh mắt Thịnh Vô Ngung dừng lại phác họa bờ lưng đẹp đẽ và cơ thể giàu sức sống của Huyên Hiểu Đông trong chốc lát rồi mới quay trở lại màn hình điện tử.
Anh nhấn mở thư mục đồng nhân, mở vài tệp ra xem thử, quả nhiên đều là tiểu thuyết lấy anh là nhân vật chính, bình thường đều phối hợp với vai nữ chính.
Lướt qua mấy tệp táo bạo hơn, tiêu đề đặt thẳng là "Đồng tính", anh tò mò nhấn mở, đọc được vài sự...!kết đôi hơi kỳ quặc.
Nào là vệ sĩ x nhà ngoại giao, có cả bộ đội đặc chủng x nhà ngoại giao, còn có cả tổng thống x nhà ngoại giao, rồi là hoàng tử x nhà ngoại giao...!Còn có cả bối cảnh vứt hiện thực sang một bên, ma vương x mỹ nhân ngư, thiên thần sa ngã x sứ giả ánh sáng...!Trí tưởng tượng cực kỳ lớn.
Thịnh Vô Ngung buồn cười nhấn tắt các tệp tài liệu này đi, lại mở thư mục trang web cuối cùng.
Nói là trang web nhưng thật ra chỉ là một fanclub đơn sơ.
Thịnh Vô Ngung hiểu rất rõ cơ cấu của những diễn đàn này, thành thạo tải ứng dụng xuống, kéo tệp vào đó, rất nhanh lại tải thêm được các tệp khác.
Nhấn xem thì cơ bản trên diễn đàn cũng chia ra thành mấy mục, hình ảnh, video, tin tức tìm hiểu, đồng nhân sáng tác, ghi âm, cũng toàn là những thứ mà Huyên Hiểu Đông sưu tầm được, bởi vậy anh cũng chẳng hứng thú lắm, chỉ tiện tay nhấn mở các chủ đề trên diễn đàn xem các cô gái trẻ tán gẫu.
Hầu hết đều là những gợi ý khác nhau, thảo luận về một sự kiện nào đó, một bài phát biểu nào đó phù hợp với tình hình quốc tế, tình hình trong nước, vân vân.
Một tiêu đề có tên "Thiên thần gãy cánh" hấp dẫn sự chú ý của anh.
Anh nhìn ngày đăng bài, lờ mờ hiểu ra đúng là cái ngày tin tức hai chân anh tàn tật được lan truyền.
Anh nhấn mở đọc, quả nhiên chủ yếu toàn là tin tức chính thức được công bố, phóng viên phỏng vấn,...!Nhà ngoại giao Thịnh Vô Ngung bị vướng vào phong ba sóng gió của địa phương ZZ, bị đạn lạc bắn trúng, hiện tại đang tiếp nhận trị liệu, tạm thời không thể làm việc.
Sau đó phía dưới phần bình luận có vài tin tức truyền miệng, đọc cũng na ná nhau, có tiếc hận, có xót xa, có tẻ nhạt.
Cũng có người yêu mến sinh hận mà nói năng cực đoan, "Nguồn vốn của ZZ dễ kiếm vậy chắc? Tôi đã bảo anh ta quá nóng lòng mưu cầu mà, vốn dĩ có thể vững vàng tiến lên nhờ tích lũy kinh nghiệm và tư cách, với thế lực nhà anh ta, được cả thế giới dõi theo cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Tại sao anh ta phải vội vã tới một khu vực không ổn định như thế cơ chứ, mua danh trục lợi à? Hi vọng lần này chịu trắc trở, anh ta có thể bước đi vững chắc hơn."
Lòng anh rất kiên định, biết công việc của mình luôn bị rất nhiều người trào phúng chế giễu, cũng đã nghe được những lời này từ lâu rồi.
Người ta càng nói khó nghe, mình càng phải nhếch miệng mỉm cười.
Kéo xuống bên dưới thấy có vài cô gái nhảy ra mắng, nhưng bài đăng này cũng do hội viên lâu năm đăng tải, bị phản bác một cái là biến thành cuộc chiến chửi bới.
Nhưng mà phía dưới có một bình luận thu hút sự chú ý của anh.
Tài khoản này chỉ để ảnh đại diện mặc định rất đơn giản của diễn đàn, là ảnh bán thân một người đàn ông, tên để là "Sinh vào mùa đông" cũng rất đơn giản.
Anh ta trích dẫn bài đăng này, trả lời:
"Anh ấy không phải vì tìm kiếm nguồn vốn của ZZ, cũng không phải mua danh trục lợi.
Vào ngày 37 du học sinh nhỏ tuổi và hai giáo viên nước tôi bị bắt cóc, với tư cách là một quan chức đại sứ quán đàm phán, anh ấy đã chủ động yêu cầu lấy mình làm con tin, trao đổi năm đứa trẻ không thể tự lo cho bản thân.
Quân chống chính phủ cũng ngại con tin trẻ con khóc lóc không ngớt làm phiền, lại biết rõ lai lịch lẫy lừng của anh ấy nên đồng ý trao đổi."
"Anh ấy làm con tin, đuổi tất cả học sinh và giáo viên lên quảng trường ngoài trời, chia đồ ăn nước uống của mình cho học sinh.
Vì bảo vệ bạn học nữ không bị chịu nhục, anh ấy bị kẻ thù dùng ủng đạp gãy ngón tay, chính là đôi bàn tay từng ẵm giải thưởng lớn dương cầm, bị thô bạo giẫm trên đất, máu thịt be bét.
Anh ấy không nói gì, chỉ che chở cho cô học sinh.
Quân tạo phản thấy anh ấy là người kiên cường như vậy, không muốn làm lớn nữa mới dừng hành vi làm nhục đê hèn dang dở của mình lại.
Nếu anh ấy mua danh trục lợi thì hoàn toàn không cần phải làm đến mức đấy."
"Anh ấy bị đạn lạc bắn trúng tới bại liệt, vốn dĩ có thể tiếp tục ở lại hưởng các chế độ phúc lợi, hoặc nộp đơn xin hoàn lại chi phí để được hưởng toàn bộ điều trị y tế công cộng.
Anh ấy cũng giành được huy chương chiến công cấp một, hoàn toàn có thể được hưởng những đãi ngộ này, nhưng anh ấy xin từ chức, không chịu làm liên lụy đến nước nhà.
Một kẻ tìm kiếm nguồn vốn của ZZ, một người ích kỷ sẽ làm như vậy sao?"
"Anh ấy thật sự là một thiên thần, cho dù có gãy cánh thì vẫn cao thượng hơn nhiều người khác, bạn không có tư cách chỉ trích anh ấy."
Bên dưới có rất nhiều người trích dẫn câu trả lời này của bài đăng, xôn xao tán thành.
Chủ thớt trước đó chất vấn trào phúng vẫn mạnh miệng trả lời bài đăng là: "Nói cứ như ông tận mắt chứng kiến thế, những chuyện này đều không có bất kỳ một tin tức thông báo nào, ông chém gió chứ gì?"
Thế nhưng tài khoản "Sinh vào mùa đông" không còn trả lời nữa.
Thịnh Vô Ngung nhấn mở ảnh đại diện, tìm kiếm bài đăng hoặc bình luận của anh ta, phát hiện ra không có gì cả, đây là bài đăng duy nhất anh ta trả lời.
Nhìn ngày đăng ký và ngày đăng bài rất gần nhau, nói cách khác, sau khi anh gặp chuyện không may thì tài khoản diễn đàn này mới được đăng ký.
Anh vươn tay ra, sờ lên tay phải mình.
Hôm đó đang giữa đêm, ngón tay anh bị đứt mấy gân, nhưng sau đó đều khỏe lại.
Do phần chấn thương ở thắt lưng nặng hơn nên đa số người đều không để ý tới nguyên nhân ngón tay anh bị thương.
Đám trẻ con rất sợ hãi, sau khi sự việc xảy ra, lệnh cấm cũng đã được ban hành, không cho phép bất kỳ người nào phỏng vấn bọn họ, để bọn họ tiếp nhận tâm lý trị liệu.
Do đó, số người biết anh bị thương vì bảo vệ cô nữ sinh suýt bị làm nhục không hề nhiều.
Có lẽ khi vừa xảy ra sự kiện con tin, quân cứu viện khắp nơi đều đồng loạt nhận được lệnh xuất phát hành động cùng một lúc.
Nói cách khác, ngay khi anh và những người khác đang bị canh giữ ở hoang mạc, có một đôi mắt cũng đang lặng lẽ dõi theo anh.
Lúc đó xung quanh quảng trường không ít nhà cao tầng, người đàn ông này là một tay bắn tỉa, thông qua ống ngắm để nhìn anh sao?
Đôi mắt Thịnh Vô Ngung hơi nóng lên, anh ngước mắt lên nhìn thấy Huyên Hiểu Đông bưng khay tới, mùi thơm của cháo đậu đỏ lan tỏa.
Huyên Hiểu Đông cười nói với anh, "Dùng nồi áp suất nấu đấy, ăn xong sẽ ngủ ngon hơn, sáng mai cũng không có việc gì, chúng ta có thể dậy muộn chút."
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, "Được." Anh tắt màn hình điện tử, đứng dậy ngồi bên cạnh cửa sổ, đưa tay nhận bát.
Huyên Hiểu Đông đặt khay lên bệ cửa sổ, tay còn lại theo thói quen nắm lấy tay anh, vuốt nhẹ một lúc rồi mới buông ra, "Anh ăn từ từ thôi."
Ngoài cửa sổ đã sang ngày trăng thứ mười bảy, nhưng vẫn không hề làm giảm đi sự trong trẻo, ánh bạc mênh mông, yên tĩnh rọi xuống mặt đất.
Sông nước uốn lượn đằng xa, mặt đường vẫn còn ánh đèn xe lướt qua, thế gian rộng lớn vẫn náo nhiệt như vậy.
Huyên Hiểu Đông ngồi đối diện yên lặng nhìn anh, đôi mắt vẫn trong veo như thế, dù đã hòa mình vào cõi trần thế này, y vẫn giữ được những tư tưởng ban đầu, vẫn chưa nhiễm bụi trần.
Nông trường của họ vẫn đang lẳng lặng chờ hai người cùng trở về sau những ngày mệt mỏi.
Thịnh Vô Ngung cầm thìa bạc, chậm rãi múc một thìa cháo đậu đỏ màu đỏ sậm, nhìn thấy đậu đỏ đã được ninh nhừ, đưa vào trong miệng, mềm mại thanh thanh, còn xen lẫn vị trần bì.
Anh ngước mắt lên, quả nhiên lại thấy Huyên Hiểu Đông đang nhìn chằm chằm ngón tay cầm thìa của mình không chớp mắt.
Hóa ra là như vậy...!Huyên Hiểu Đông luôn dành sự chú ý khó hiểu cho những ngón tay anh, lúc nào y cũng thích nắm tay anh, vuốt ve mu bàn tay và lòng bàn tay anh, vân vê ngón tay, ngậm vào miệng, hôn mu bàn tay, đặc biệt là khi hai người thân mật làm tình.
Nói như vậy, lúc mới gặp mặt, y đã có sự quan tâm quá mức bình thường với anh, nhưng lại có thể không nhắc tới câu nào suốt một thời gian dài như vậy...
Huyên Hiểu Đông cũng không biết nội dung bình luận của mình trong một bài đăng trái quy định từ rất nhiều năm trước đã bị Thịnh Vô Ngung đọc được.
Y chỉ hỏi anh, "Vị thế nào? Sợ anh lại chê em bỏ nhiều đường quá nên em chỉ cho chút đường phèn."
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, "Đủ rồi, ngọt lắm.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...