Thi xong vòng hai, cho dù kết quả như thế nào, Huyên Hiểu Đông và Thịnh Vô Ngung đều quyết định sẽ nghỉ ngơi một thời gian, đặc biệt là lần này gần như không thể nào thi trượt được.
Một khi đã vào trường quân đội thì sẽ coi như tái nhập ngũ, chỉ có thể thân bất do kỷ.
Hai người bàn bạc với nhau, thu dọn hành lý rồi ra ngoài du lịch thật.
Bao nhiêu năm qua, đây mới lần đầu tiên Thịnh Vô Ngung dùng máy bay trực thăng mình mua để đi du lịch khắp nơi.
Khởi đầu hành trình, bọn họ lên núi Đại Tuyết trượt tuyết.
Mặc dù là lần đầu tiên nhưng Huyên Hiểu Đông dựa vào cơ thể nhanh nhẹn linh hoạt của mình, rất nhanh đã nắm bắt được bí quyết trượt tuyết.
Hai người thoải mái cùng nhau trượt, ngâm suối nước nóng, sau đó lại leo lên vách núi ngắm đàn chim.
Dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên, bọn họ trải nghiệm bay lượn nhảy dù.
Adrenaline tăng vọt, Huyên Hiểu Đông hét to giữa trời cao, quay đầu nhìn Thịnh Vô Ngung.
Dù sao hai chân anh không tiện, huấn luyện viên mở dù lượn cho anh.
Bầu trời mang đến sự kích thích khiến Huyên Hiểu Đông rất lâu vẫn chưa thể trở lại bình thường.
Bọn họ lên cao nguyên ngắm trăng, xuống lòng chảo ngắm chiều tà, đến sa mạc sảng khoái đua xe một vòng tận hưởng cảm giác mạnh của xe đua, lại ra bờ biển phiêu du chơi đùa cùng những con sóng.
Lúc đi qua rừng rậm Asan, Huyên Hiểu Đông chợt nảy ra ý nghĩ bất ngờ, kéo Thịnh Vô Ngung đi.
Con đường xưa cũ rất có cảm giác an toàn và dễ ôn lại kỷ niệm xưa, y nướng một con rắn đưa cho Thịnh Vô Ngung nếm thử.
Anh rất nể tình nếm vài miếng, sau đó kiên quyết tỏ ra mình ăn đủ rồi.
Cuối cùng bọn họ đặt một du thuyền lữ hành trong mười lăm ngày.
Trên đường dừng ở cảng nào thì du ngoạn quốc gia đó luôn, tới chỗ nào có đồ ăn đặc sắc cũng thử toàn bộ, trên boong thuyền đượm hương tanh nồng của gió biển, nhàn rỗi quá thì ăn uống hoặc câu cá.
Bọn họ còn chơi vài trận ở sòng bạc trên du thuyền, vận may của Huyên Hiểu Đông rất bình thường, nhưng Thịnh Vô Ngung thì lại khá may mắn, có điều anh thắng một trận rồi thì kiên quyết không chơi nữa, chỉ cười thì thầm với Huyên Hiểu Đông, "Vận may tích góp được, không thể lãng phí vào cái này."
Huyên Hiểu Đông vô cùng tán thành với lý thuyết này của anh, "Đúng là vậy, dùng hết thì tiếc lắm." Bởi vậy y nhìn thấy sở trường bắn bia của mình thì cũng không đi thử, hai người thường xuyên dính lấy nhau trong phòng.
Các doanh nhân trên du thuyền biết họ thì khen, "Trông có khác gì tuần trăng mật nữa không." Bọn họ nhìn nhau cười, không phủ nhận hai người đã kết hôn được gần hai năm, thời gian trôi qua nhanh thật.
Đến khi thoải mái chơi một vòng rồi về, thư thông báo trúng tuyển cũng đã đến, tân nghiên cứu sinh sẽ đến báo danh vào đầu tháng chín, còn lại khoảng thời gian một tháng.
Bọn họ làm tổ trong nông trường lưng chừng núi, hưởng thụ khoảng thời gian tự do an nhàn ngắn ngủi còn lại.
Kể từ sau khi Thịnh Vô Ngung quyết định dưỡng sinh, Huyên Hiểu Đông nấu nướng cũng kiềm chế hơn nhiều, phần lớn dùng rau dưa hoa quả tươi mới là chính, món thịt đều giảm dầu và muối, lấy sức khỏe là số một.
Hôm nay y làm cho anh món cá hấp trần bì muối và vịt nấu gừng.
Trần bì ngâm nước cho mềm, cạo phần cùi rồi thái chỉ, cá đục bạc tươi sau khi tẩm ướp thì đợi nước sôi rồi đem hấp.
Sau khi hấp xong thì cho thêm hành thái, gừng sợi, xì dầu, rau thơm và nước mắm, cuối cùng xối thêm dầu sôi để làm bùng nổ hương thơm.
Món cá sau khi hấp sẽ có phần thịt bên trong ngọt thoang thoảng vị trần bì, không tanh chút nào, ngon mà tươi.
Vịt nấu gừng thì dùng lượng gừng lớn, dầu vừng, rượu gạo và kẹo mạch nha để hầm vịt, thịt vịt mềm mà không bã, bổ dưỡng nhưng không ngán.
Lạp xưởng mực thái mỏng, xào với ớt xanh trong lửa lớn, cuối cùng rót thêm sốt mơ đã pha sẵn, thu được thành quả là một nồi nước lẩu.
Lạp xưởng mực và sốt mơ cũng là đặc sản du lịch mà họ mang về, bên trong khúc lạp xưởng đen nhánh, ngoại trừ mực thì còn có rong biển, phong vị độc đáo.
Cuối cùng Huyên Hiểu Đông làm món salad tôm chì, dùng chanh dây và nước chanh.
Tôm chì đông lạnh được vận chuyển bằng máy bay, nếm thử thấy thịt tôm mềm ngọt, ăn mát miệng dễ chịu, kết hợp cùng vị chua chua ngọt ngọt của chanh dây và nước chanh, thấm thẳng vào tận linh hồn.
Đây là món mà Huyên Hiểu Đông thích ăn nhất.
Hai người ngồi đối diện nhau ăn bữa tối, Huyên Hiểu Đông để ý thấy Thịnh Vô Ngung lại ăn rất ít, bất mãn nói: "Anh cũng tiết chế quá rồi đó, em cảm thấy gần đây anh gầy đi, món chính cũng không ăn."
Thịnh Vô Ngung sửa lại, "Là giảm bớt đi, tôi muốn tăng cường thể chất, đề cao sức miễn dịch, nếu không trời lạnh sẽ lại cảm mạo, đến lúc đó em không ở bên cạnh tôi, lại khiến em phân tâm lo lắng."
Huyên Hiểu Đông: "..." Lòng y lập tức tràn trề thương xót, đặc biệt là lại phân vân và dao động nghĩ bụng, sức khỏe Thịnh Vô Ngung không tốt, bản thân y lại không thể ở bên anh, anh lại không cho người khác ở cùng mình, đến lúc đó y không đốc thúc anh, chắc chắn anh sẽ lại tùy hứng cực điểm, ăn bừa ăn bãi, ngủ tùy ngủ tiện.
Nhất thời y khó xử, rất không nỡ, chỉ cảm thấy quả nhiên trước mặt mỹ nhân, anh hùng cũng phải nhụt chí trước tình cảm của chàng trai trẻ, cũng không biết ba năm tới chịu đựng như thế nào nữa.
Thịnh Vô Ngung thấy y như vậy lại khẽ mỉm cười, "Đến lúc đó chúng ta chỉ có thể gọi video cho nhau hàng ngày, em lại giục tôi mặc thêm quần áo cho xem."
Huyên Hiểu Đông nhớ ra, bỗng cảm thấy phấn chấn, "Đúng rồi, đến lúc đó hôm nào em cũng sẽ gọi video cho anh đúng giờ."
Thịnh Vô Ngung gật đầu, hai người tán gẫu xong thì thu dọn bát đũa bữa tối, muốn đi tản bộ.
Thịnh Vô Ngung lại nói: "Từ từ, có thứ mới cho em chơi đây." Anh về phòng một lúc, mang một hộp đồ to ra ngoài, "Đây là máy bay không người lái thí nghiệm mà bộ phận nghiên cứu của Đom Đóm làm dựa theo yêu cầu mà Học viện Lục quân Tĩnh Hải đưa ra cho dự án."
"Tuy đã chỉnh sửa mấy lần dựa theo nhu cầu, thế nhưng vẫn cần thu thập thêm vài số liệu sử dụng thực tế, ban đầu định liên lạc với bên học viện để mang về bay thử.
Tôi nghĩ chẳng thà lấy trước cho em chơi xem sao, dựa theo trải nghiệm của em thì cũng thu thập được dữ liệu liên quan rồi."
Huyên Hiểu Đông hết sức tò mò, cầm máy bay không người lái tới hỏi: "Gắn thêm công năng gì đó sao? Theo như mấy người đó nói lần trước, xạ kích, quay chụp, thăm dò, trang bị đầy vũ khí thì hẳn là máy bay quân dụng không người lái trước đây cũng đều có hết rồi chứ?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Có thêm các cài đặt ẩn, được che giấu kỹ hơn và không dễ bị phát hiện, đồng thời có thể thêm điều khiển thủ công, hơn nữa vật liệu được chọn có thể tự phân hủy.
Ngoài ra, một số mô-đun phán đoán thông minh đã được tải, chẳng hạn như có thể ghi nhận thông tin sinh vật mục tiêu trước, sau đó có thể phân biệt mục tiêu, tiến hành theo dõi, tấn công...!Cụ thể em có thể xem kỹ hơn, có video hướng dẫn đấy, em lên núi thử xem sao——Mặt khác, cái này gắn thêm giao diện góc nhìn thông minh, em đeo phần thiết bị mắt vào là có thể nhìn được bằng góc nhìn của máy bay không người lái đang bay lượn trên không trung.
Huyên Hiểu Đông ngẩng đầu lên, hưng phấn hỏi: "Thật sao?"
Huyên Hiểu Đông lần mò trong sân vườn một lát, vù một tiếng quẳng máy bay không người lái lên trời.
Tiểu Hắc ở bên cạnh dựng tai lên, cảnh giác nhìn lại, sau đó kêu ẳng ẳng vài tiếng.
Huyên Hiểu Đông cầm điều khiển nghiên cứu chốc lát, dần dần quen với các thao tác, đeo phần thiết bị mắt vào, ấn công tắc bật lên.
Một lát sau, y vui sướng reo lên, "Quá tuyệt vời! Có thể nhìn thấy được thật này!"
Y tập trung cao độ, điều khiển máy bay không người lái di chuyển lên trên núi, dường như bản thân y là một chú chim, giương cánh lướt qua bầu trời xanh cao vợi.
Y lướt qua một sào cây ăn quả, nơi đó đã trổ ra những cây hương phỉ con to như hạt đậu, cành lá xanh biếc rủ xuống bên dưới.
Y lướt qua thung lũng, cây dương xỉ kéo dài phiến lá bên bờ suối chảy.
Y lướt qua bụi cỏ từ trên cao, vô số con châu chấu tán loạn bay ra, có con chim bị máy bay lượn qua làm giật mình.
Y nhìn thấy từng hàng cây cao do chính mình gieo trồng, chúng trôi qua từng đợt từng đợt tựa như một làn sóng xanh đậm.
Từ trước đến nay y chưa từng được ngắm nhìn rõ ràng ngọn núi hoang mà ông nội để lại cho mình, dù giỏi hay kém, khi bệnh tật hay bình thường, y đều thuộc về nơi này.
Y thoải mái tại đây, mỗi tấc đất trên núi hoang y đều từng đi qua, nhưng đây là lần đầu tiên y bay qua, như hồn phách, như gió nhẹ, như chim yến tước, như đóa mây trời.
Khóe miệng Thịnh Vô Ngung chan chứa ý cười, anh vẫn ngồi trên ghế tre dưới mái hiên trên sân nhà, đang bóc từ từ một quả lựu cầm trong tay.
Anh bóc những hạt lựu mềm óng ánh, bỏ vào trong bát thủy tinh bên cạnh, ánh mắt liên tục dõi theo Huyên Hiểu Đông.
Bả vai và gáy Huyên Hiểu Đông căng chặt, dường như bản thân y cũng đang bay trên trời, thậm chí góc nhìn còn khiến cơ thể y vô thức nghiêng lệch theo, trông hết sức tập trung, khóe miệng còn cong lên, vừa nhìn là biết y đang cực kỳ vui, hoàn toàn đắm chìm trong phong cảnh trên trời cao.
Anh biết rõ kiểu gì Huyên Hiểu Đông cũng sẽ thích, cho nên cố ý mang một bộ về cho y chơi.
Hoàng hôn dần buông, vầng thái dương màu đỏ vàng như đang rơi xuống triền núi Ngộ Xuân phía xa xa, hơi thở giữa hè bao phủ lấy y, cỏ rậm cây cối xanh um, cảnh tượng đẹp đẽ.
Huyên Hiểu Đông cảm giác cả cơ thể mình như hóa nhẹ bẫng, bay lượn trong không khí, từ trời cao y nhìn thấy núi rừng đã không còn hoang vu nữa.
Lúc ông nội giao núi cho y, ngọn núi đá này chỉ có một vài nhành cây ngọn cỏ xám xịt, bây giờ đã xanh um tươi tốt, quang cảnh cũng đổi mới hoàn toàn.
Rừng cây ăn quả của y đã kết trái giữa tán lá xanh dày mỏng đan xen, khóm sơn trà y chăm sóc đã mạnh mẽ phát triển xanh bóng, thác kim ngân bên ngoài vườn thuốc cũng đã mặc sức nở rộ, nhiệt liệt khoe sắc, còn có...!vườn rau của y.
Dây cây leo đã mọc đầy trên giá vườn, hoa đậu Hà Lan nở từng chùm tím rực trên hàng rào, nhánh đậu cô ve gập mình rủ xuống, dưa chuột trổ hoa vàng nhạt bên trên, rau hẹ xanh mướt mạnh mẽ phát triển.
Bên cạnh vườn rau là nông trường tường trắng ngói xám, trên sân thượng đằng sau là một bể bơi xanh lam trong vắt.
Còn toàn bộ phong cảnh sau lưng căn nhà cực kỳ rực rỡ, là vườn Ngu mỹ nhân mà đích thân y gieo trồng, những đóa hoa yêu kiều đẹp đẽ thướt tha như lửa cháy.
Trong sân vườn có hai người đang ở đó, một người là y, người còn lại là Thịnh Vô Ngung.
Anh vẫn luôn dõi theo y, dù y không nhìn thấy khuôn mặt của anh nhưng biết nhất định trên đó sẽ treo một nụ cười cực kỳ vui vẻ.
Anh luôn nhìn y như vậy, cứ như bản thân chỉ cần ở bên cạnh y thôi là sẽ hạnh phúc đến nhường nào.
Ngắm nhìn nông trường lưng chừng núi từ trên cao giống như đang quan sát hòn đảo của mình trong thế giới game.
Nơi đây đã từng là một hòn đảo biệt lập, tách biệt khỏi thế gian, nhưng bây giờ thì không còn thế nữa.
Kể từ sau khi Thịnh Vô Ngung tiến vào nông trường của y, dường như y cũng ngồi thuyền tiến đến một hòn đảo khác, đi tới bốn phương tám hướng.
Y nhận thức lại thế giới, y không còn sợ tiếp xúc với người khác, tất cả những điều này đều bởi trên thuyền của y có thêm một người chỉ đường kiên định và dịu dàng.
Trượt cần điều khiển trên máy bay không người lái, khóa chặt mục tiêu, răng rắc, trên màn hình xuất hiện khung ngắm bắn, nhắm nhanh chóng và chuẩn xác vào đầu Thịnh Vô Ngung, trong tai nghe vang lên âm thanh "Đã khóa mục tiêu, bắn hay không bắn?".
Huyên Hiểu Đông thao tác ấn xuống, "Pằng!"
Một quả cầu hoa từ trên trời giáng xuống, nổ tung trên đỉnh đầu Thịnh Vô Ngung, vô số cánh hoa màu đỏ vàng bay lả tả, cuốn theo nắng và gió.
Thịnh Vô Ngung cũng ngạc nhiên ngẩng đầu khi nghe thấy âm thanh, nhìn thấy một quả cầu hoa lưu loát rơi xuống từ không trung, còn mang theo mùi thơm nồng nàn của hoa hồng.
Cũng tại anh không biết thiết kế, nhớ đến bài kiểm tra kỷ niệm mà nhóm thiết kế nhân tiện thực hiện khéo, anh không khỏi bật cười, "Nghịch thật đấy!"
Anh quay đầu nhìn Huyên Hiểu Đông, thấy y đã tháo phần thiết bị mắt, đang dùng mu bàn tay lau mắt, đuôi mắt ửng đỏ, trên lông mi còn đọng nước mắt.
Biết rõ y khóc, anh không thể làm gì khác hơn đành vờ như không nhìn thấy, "Máy bay này là phát minh nghiên cứu mới, nhìn lâu có khả năng khiến mắt dễ bị mỏi, không thoải mái."
Huyên Hiểu Đông đặt điều khiển xuống đi tới, chợt tiến lên ôm Thịnh Vô Ngung, vùi đầu vào sau bả vai anh, không nói năng gì.
Có vài giọt nước mắt trượt vào trong áo Thịnh Vô Ngung, anh hơi bất ngờ, nhưng vẫn dịu dàng ôm lại y.
Huyên Hiểu Đông không nói lời nào, ngực đập thình thịch như trống dồn, Thịnh Vô Ngung cũng im lặng, chỉ đưa tay chậm rãi vuốt lưng cho y.
Cho đến khi Huyên Hiểu Đông ôm được một lúc, anh mới nâng cằm y lên trao nụ hôn, từ từ hôn lên những giọt nước mắt y.
Hoàng hôn buông mình phủ sắc đậm, hai người hôn nhau, rọi ra bóng hình dịu dàng trong ánh tà dương cuối ngày..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...