Nông Trường Lưng Chừng Núi


Ngay đêm đó, Chử Nhược Chuyết thuê phòng nghỉ trong homestay, sáng hôm sau hắn lại cùng giáo sư Tư Mã và tốp sinh viên đi thẳng tới vườn chuối tiêu hồng của mình, cố gắng thực hiện thêm một kỳ chương trình nữa.
Sau đó Học viện Nông nghiệp Tĩnh Hải cứ như vậy mà kết thúc toàn bộ chương trình học thực tiễn, thanh toán xong xuôi lương thực tập rồi vui vẻ ra về.

Thịnh Lỗi Lỗi và Chử Nhược Chuyết cũng xin phép chia tay.

Hiện tại, sinh viên vừa có cơ hội thực tiễn vừa nhận được lương, nhà trường nhận được sự quảng bá vô cùng tốt, gần như đã có cơ hội hợp tác chiến lược cùng Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm.

Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm cũng nhân cơ hội này thúc đẩy việc giới thiệu sản phẩm của mình, đến ngay cả Chử Nhược Chuyết cũng tiện thể được hưởng lợi ké, nói chung mọi phương diện đều rất viên mãn.
Lần này Huyên Hiểu Đông đã thật sự tin phục Thịnh Vô Ngung.

Y ngồi trước bàn học, cầm màn hình điện tử, thấy ông Thịnh đang gọi video tới trong nhóm chat gia tộc, "Hương phỉ Hiểu Đông trồng tuyệt lắm, đợi khi nào có thành quả thì mang về cho nhà chúng ta cùng ăn nhé."
Huyên Hiểu Đông ngoan ngoãn đánh chữ, "Vâng ạ, bố."
Ông Thịnh an lòng, phát tiền lì xì.
Sau đó đám trẻ Thịnh Lỗi Lỗi nhanh chóng xông tới cướp sạch lì xì.
Khóe miệng Huyên Hiểu Đông tủm tỉm cười, y nhìn sang Thịnh Vô Ngung cũng đang cầm màn hình điện tử tập trung phê duyệt văn kiện bên cạnh, lẩm bẩm nói: "Người đi theo chủ nghĩa hoàn hảo là như vậy sao?"
Thịnh Vô Ngung ngước mắt lên nhìn y, "Hửm?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Em nói, từ trước đây anh đã luôn như vậy sao? Mỗi việc đều nhất định phải thực hiện thật hoàn hảo, mọi phương diện đều được cân nhắc chu đáo và thỏa đáng."
Thịnh Vô Ngung hoang mang, chợt bừng tỉnh trong chốc lát, "Em đang nhắc đến đợt thực tập lần này sao?"
Anh nghĩ ngợi rồi cười, "Đây là thuận theo tự nhiên thôi, tổng thể mà nói, nếu em biết tận dụng tình thế, chỉ cần tình thế thuận theo em, mọi chuyện cũng sẽ thuận theo chiều hướng tích cực một cách tự nhiên, cũng không cần quá hao tâm tổn sức mà dẫn dắt."
Huyên Hiểu Đông nói: "Bây giờ em chỉ lo, nếu em không thi qua được vòng hai, có phải anh sẽ liên tục ép em ôn tập cho đến khi nào em thi qua đúng không..."
Thịnh Vô Ngung cười, "Không biết nữa, tôi chỉ thấy vui vì em có thêm nhiều thời gian ở bên tôi hơn thôi."
Huyên Hiểu Đông: "..."
Thịnh Vô Ngung tới gần hôn lên gáy y, "Tin tưởng bản thân mình là thi đỗ được thôi, cho dù không thi qua cũng không sao, em thích làm gì thì làm đó.


Thi đậu thì có thể quay về quân ngũ, tôi mừng cho em, nhưng cũng có nghĩa sau này thời gian chúng ta gặp nhau chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều, tất nhiên cũng sẽ có rất nhiều nhiệm vụ đột xuất.

Thi trượt, tôi theo em về nông trường làm ruộng cuốc dưa, trải qua những tháng ngày yên bình tốt đẹp."
Tới tận bây giờ rồi mà Huyên Hiểu Đông vẫn chưa thể nào miễn dịch được với tài tâm tình xuất khẩu thành thơ của Thịnh Vô Ngung, hai bên tai y nóng ran, ngượng ngùng nói sang chuyện khác, "Giảng viên Thẩm không tìm anh tâm sự cẩn thận sao?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Tôi nói rõ với cô ấy rồi.

Thẩm Ca là người thanh cao, không biết dây dưa, trước đây hồi còn ở trường, cô ấy cũng là một người rất lạnh lùng, kiêu ngạo và xuất sắc, một lòng muốn làm một nhà ngoại giao ưu tú nhất.

Vẫn là hiện thực giày vò tư tưởng ban đầu của cô ấy, cô ấy đánh giá cao ý chí nghị lực của bản thân mình, lại đánh giá thấp sự khó khăn của thực tế.

Thật ra từ bỏ cũng không phải chuyện gì xấu hổ, đi nhầm đường thì quay đầu lại lựa chọn một lần nữa là được rồi, việc gì phải không cam tâm như thế."
Huyên Hiểu Đông mỉm cười, "Học thần đại nhân độc thân bao nhiêu năm qua, cô ấy không theo đuổi được, tự dưng anh lại đi kết hôn nên người ta mới để ý.

Chắc là trước đó cảm thấy anh cao không thể với tới, ai cũng không xứng với anh, kết quả đùng một cái anh lại đi kết hôn, lại còn là với một người đàn ông bình thường, thấy hối hận không kịp.

Hóa ra học thần cũng biết dịu dàng săn sóc."
Thịnh Vô Ngung khẽ thở dài, "Em đừng nói mình như vậy."
Huyên Hiểu Đông lại buồn cười, "Không phải em chê bai hay gièm pha bản thân mình đâu, thật ra em tự hào lắm đấy.

Em chỉ là một người nông dân bình thường, lại có thể hái được đóa hoa cao lĩnh(*), vừa nghĩ tới đã thấy đắc ý lắm rồi.

Nhưng mà ai bảo đóa hoa này là do em tưới nước chăm chút chứ? Ai tới em cũng không cho."
(*) Phép ẩn dụ chỉ những thứ chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể chạm vào, khao khát nhưng không thể với tới.

Lần này Thịnh Vô Ngung cũng bị Huyên Hiểu Đông chọc cười, anh vây y lại trên lưng ghế, nhẹ nhàng hôn y trong chốc lát, vừa lâu vừa dịu dàng.

Hai người âu yếm nhau một lúc lâu mới mở sách ra học.
Thịnh Vô Ngung là một giáo viên cực kỳ xịn xò, không thể phủ nhận với những tài liệu ngoại văn phức tạp, dưới sự hỗ trợ của anh, Huyên Hiểu Đông cũng có thể hiểu được hàm nghĩa rất nhanh, đồng thời nắm bắt chuẩn xác những nội dung quan trọng, sau đó đưa ra những quan điểm liên quan thật ngắn gọn và súc tích.
Huyên Hiểu Đông cũng không đọc quá nhiều tài liệu, Thịnh Vô Ngung giúp y chọn lọc mười mấy bài, hướng dẫn y đọc từng bài một, sau đó thuộc nằm lòng rồi nhắc lại.

Sau mười mấy bài đó, y quay lại đọc tài liệu giảng dạy, bỗng nhiên cảm thấy sáng tỏ hẳn, những nội dung trước đây đọc kiểu gì cũng không hiểu, giờ thay đổi góc độ nhìn nhận lại có thể hiểu ra.
Điều này đối với y mà nói, đúng là một trải nghiệm học tập vô cùng kỳ diệu.
Trước đây Lâm Diệc Cẩn cũng dạy y, nhưng phần lớn hắn chấm bài, tìm ra những phần y yếu, sau đó nhiều lần củng cố để sửa lại, cho đến khi nào y tự giải quyết được mới thôi.

Thật ra việc này khiến y rất đau khổ, nhưng lại không thể không nghe theo yêu cầu của Lâm Diệc Cẩn.

Cũng bởi vậy học tập với y mà nói là những trải nghiệm không vui.

Y từ chối việc tốt nghiệp trung học rồi cùng Lâm Diệc Cẩn ra nước ngoài du học, bởi việc này chưa chắc đã đáng sợ bằng việc ra nước ngoài rồi y còn phải chấp nhận kiểu chỉ bảo và quản chế khắt khe của Lâm Diệc Cẩn.
Hiện tại thì, xem ra học tập vốn dĩ cũng rất vui, mấu chốt là sau khi thuật lại được những gì đã thuộc làu làu, y đều nhận được những phần thưởng rất tuyệt vời, mặc dù có vẻ phạt và thưởng đều cùng là một chuyện, nhưng điều này lại thú vị hơn hẳn những cái khác.
Điểm thi viết đã có, kết quả xấp sỉ với điểm số bọn họ ước tính.

Huyên Hiểu Đông thừa hơn 20 điểm để vào vòng hai, số điểm này không phải quá cao nhưng cũng không tính là thấp, mấu chốt là y vẫn còn 15 điểm cộng nữa nhờ công lao cấp một.

Thêm điểm cộng này vào thì sẽ bước vào tốp ổn định, nếu như thi vòng hai không có vấn đề gì khác thì có thể thuận lợi trúng tuyển.

Thịnh Vô Ngung lật qua lật lại xem, tiếc nuối nói: "Thật ra tôi cũng có huy chương, vốn dĩ em là bạn đời của tôi thì cũng có thể được hưởng thêm điểm cộng vòng thi đầu, đáng tiếc là không thể cộng dồn."

Huyên Hiểu Đông hài lòng, "Được rồi được rồi, tối nay làm bữa ăn mừng thôi."
Thịnh Vô Ngung hỏi: "Ăn gì?"
Huyên Hiểu Đông nghĩ ngợi, "Hôm nay em hái được vài cái lá sen, em làm thịt hấp bột gạo lá sen cho anh nếm thử nhé? Còn có canh rau rút nữa, Lỗi Lỗi mang đến, nói là bạn của mẹ biếu một chai rau rút mầm.

À đúng rồi, còn có cả trà Long Tỉnh(*) thượng hạng nhất, rang tôm nõn với trà Long Tỉnh, đậu tằm xào hẹ, vậy là đủ rồi."
(*) Một loại trà xanh nổi tiếng của vùng Long Tỉnh, Hàng Châu, Chiết Giang, Trung Quốc.

Hầu như được chế biến bằng tay theo phương thức truyền thống và nổi tiếng vì có chất lượng rất cao.

Trà Long Tỉnh được chia thành 7 hạng khác nhau: loại cao cấp, loại đặc biệt, và các loại từ 1 đến 5.
Thịnh Vô Ngung nói: "Được, nghe thôi đã thấy ngập tràn hơi thở mùa xuân."
Huyên Hiểu Đông nở nụ cười, "Đều là Lỗi Lỗi mang đến, còn có cả một củ măng xuân khô to lắm, nhìn thôi đã hấp dẫn, hôm nào em ninh canh gà, ăn ngon đỉnh." Y vừa nói vừa vào bếp, lấy từ tủ lạnh ra một miếng thịt ba chỉ ngon nhất, thái thành các miếng lớn, trước tiên dùng các loại gia vị như muối, hạt tiêu, đường, hành băm, gừng băm, đậu nhự, tương giấm...!tẩm ướp lên trên, mặt khác vo gạo nếp trước để rang khô làm bột tẩm thịt.
Mặc dù trước đây Thịnh Vô Ngung cũng từng ăn qua thịt hấp bột gạo nhưng chưa từng chứng kiến thứ bột này được làm như thế nào, bèn đứng bên cạnh quan sát Huyên Hiểu Đông khuấy muôi, từ từ đảo gạo nếp.

Những hạt gạo nếp trắng sữa căng mẩy trong chảo sắt từ từ được rang thành màu vàng óng, thêm đại hồi, tiểu hồi, quế, hạt tiêu, tần bì gai vào đảo chung cho đến khi thơm lên, để nguội rồi cho vào máy xay, xay thật nhuyễn.

Huyên Hiểu Đông vừa làm vừa nói với Thịnh Vô Ngung, "Dạ dày anh không khỏe, không nên rang quá khô, làm vừa thôi để lát ăn với cơm."
Cho bột gạo đã xay nhuyễn vào miếng thịt đã tẩm ướp, trộn đều lên, rửa sạch lá sen xanh, trải lên thớt gỗ, sau đó đặt những miếng thịt đã được tẩm ướp vào, gói lá sen lại, dùng tăm xiên cố định, gói sao cho kín hết hai lớp lá sen, chỉnh sửa lại rồi đặt vào lồng hấp.
Vậy là coi như đã làm xong món thịt hấp bột gạo lá sen, Huyên Hiểu Đông phủi tay, "Thật ra món này có phương pháp khác, có thể dùng ống trúc tươi mới chặt, nhồi thịt vào trong ống rồi mang đi hấp, hương vị cũng được lắm."
Lúc bưng món thịt hấp bột gạo lá sen ra ngoài, những món khác cũng đã xong cả rồi.

Lá sen xanh đã ngả vàng, mở ra là thịt hấp bột gạo thơm nức mũi bên trong, nếm thử miếng thịt ba chỉ, quả nhiên ngon mềm đậm đà, không ngấy một tẹo nào.
Canh rau rút vẫn kết hợp với chân giò hun khói cực phẩm mang về từ Garan, rau rút xanh lá mạ cùng thịt gà trắng và chân giò màu hồng nhạt, được đựng trong bát thủy tinh, nom đến là vui mắt, nếm thử hương vị lại ngon nhừ, để lại dư vị cho môi lưỡi.

Tôm nõn rang trà Long Tĩnh, lá trà được pha trong nước 80 độ rang cùng tôm sông đã bóc vỏ, lá trà màu lục bích tươi mới thơm ngát, tôm nõn óng ánh ngon miệng.

Đậu tằm xào hẹ cũng rất thơm, màu xanh nhạt đáng yêu, mềm và thanh.
Huyên Hiểu Đông còn hơi tiếc nuối nói: "Thật ra đậu tằm xào hẹ xuân không tồi, thêm chút ớt xanh thái chỉ vào, quả thật như đang thưởng thức mùa xuân ở trong miệng——Sáng mai em làm cho anh canh cá trích hẹ xuân, ngon lắm luôn."

Thịnh Vô Ngung chỉ mím môi cười, biết thừa Huyên Hiểu Đông đang nhẫn nhịn gần chết vì thời gian ôn tập vừa qua, bây giờ cần nấu ăn thư giãn.
Làm ra một bàn ăn đẹp đẽ đầy sắc xuân thế này, món nào trông cũng đầy đủ màu sắc hương vị, Thịnh Vô Ngung hết sức phối hợp vừa ăn vừa chụp ảnh gửi vào nhóm chat, thẳng thừng trêu ghẹo Thịnh Lỗi Lỗi và Thịnh Lạc Lạc đang kêu gào thèm thuồng, "Đều là món ăn Giang Nam kìa, gato gato quá đi." Thịnh Lỗi Lỗi nói: "Đây chẳng phải rau rút mầm mà bà nội mang về sao? Sao ở nhà làm không có ngon mắt như anh Hiểu Đông làm thế? Hình như ông Lý cũng dùng trứng gà và chân giò hun khói kết hợp mà."
Chị dâu thứ thong thả nhảy ra, "Tìm vợ đi, bảo vợ con làm cho mà ăn, con cũng sẽ thấy ngon thôi."
Thịnh Lạc Lạc cười to.
Thịnh Hỉ Hỉ cũng xuất hiện che miệng cười.
Thịnh Lỗi Lỗi biến mất bằng tốc độ ánh sáng, "Con đi tập huấn đây!"
Huyên Hiểu Đông tò mò, "Lỗi Lỗi đang tập huấn gì đấy?"
Thịnh Lỗi Lỗi nói: "Tuyển chọn huấn luyện dã ngoại.

Nếu chú Hiểu Đông thi qua được thật thì có thể cùng tập huấn liên hợp với bọn cháu.

Bọn cháu đã chọn lựa ra một nhóm tinh anh để cùng tập huấn đối kháng với bọn chú, tập huấn liên hợp đó.

Đúng rồi, nghe nói còn đặc biệt ở cùng nhau bên bộ đội hải quân Tĩnh Hải, khoảng thời gian tập huấn gần đây vừa dày vừa mệt, ầy."
Huyên Hiểu Đông hơi ngứa ngáy trong lòng, "Nghe có vẻ rất thú vị."
Thịnh Lỗi Lỗi nói: "Mệt muốn chết, họ nói mùa thu chính thức bắt đầu, chú mà đỗ thì vừa khéo gia nhập."
Huyên Hiểu Đông bỗng nhiên nổi hùng tâm dũng chí, vốn dĩ bình thường cơm nước xong xuôi y sẽ đi dạo trên núi cùng Thịnh Vô Ngung, kết quả tối nay y lại ra bể bơi vận động mười cây số.
Thịnh Vô Ngung: "..."
Hương hoa cuối xuân đã sắp tàn, không khí phảng phất nhiệt độ đầu hạ.

Huyên Hiểu Đông bơi trong bể không biết mệt mỏi, cơ thể toát ra sức sống kinh người, dường như có thể ngay lập tức tham gia kỳ tập huấn đối kháng đó.
Thịnh Vô Ngung đã lên bờ từ lâu, lau khô người thay quần áo rồi quấn chăn, cầm đồ uống nóng thong thả uống, nhìn bọt nước đọng trên bờ lưng rắn chắc bóng loáng và cặp chân dài mạnh mẽ lúc ẩn lúc hiện của Huyên Hiểu Đông, trong lòng ghen tị nghĩ thầm: Nếu lần này thi không đỗ, người không từ bỏ việc ôn tập nhiều lần tới khi nào thi đỗ mới thôi, xem ra là chính bản thân Huyên Hiểu Đông rồi.
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ở Hàng Châu từng ăn thử canh rau rút một lần thấy ngon phết, vừa nảy ra ý nghĩ vừa lướt app Taobao, ấy vậy mà có bán thật...!Vạn năng qtqđ...!Chỉ là món này cần khảo nghiệm tài bếp núc, cũng phải xem phối hợp với chân giò hun khói gì đó, mọi người vẫn đừng nên thử không lại lãng phí ra~
Thời gian làm việc quá bận nên ra hơi ít...!Mọi người đừng bỏ tui..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui