“Cậu cảm giác mình sắp chết sao?” Lục Thanh Tửu có chút ngạc nhiên với lời nói của Giang Bất Hoán.
“Đúng vậy, tôi có thể cảm giác được cái chết đang đến rất gần tôi.” Giang Bất Hoán nói, “Thần kinh toàn thân tôi căng chặt, dường như chỉ cần không cẩn thận một chút là ngay lập tức sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn không thể cứu vãn.
Một người bạn của tôi cũng xuất hiện dự cảm như vậy, sau khi tôi liên hệ với bọn họ, chúng tôi đã hẹn cùng nhau đến thôn Thủy Phủ tìm nguyên nhân.” Nói tới đây, cậu ta lại rùng mình, “Nhưng, nhưng… trên đường tới đây lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xe bọn họ lao xuống vách núi ……”
Lục Thanh Tửu hỏi: “Vì sao cậu lại muốn đến thôn Thủy Phủ tìm đáp án?”
“Bởi vì tất cả mọi chuyện đều bắt đầu sau khi tôi rời khỏi đây.” Giang Bất Hoán kích động, “Anh là người bình thường duy nhất tôi gặp ở thôn này, tôi muốn hỏi anh có biết chuyện gì xảy ra không, về thôn này, về cái nhà cổ kia……”
Lục Thanh Tửu nhíu mày: “Tôi không biết gì cả.”
Giang Bất Hoán không tin: “Cầu xin anh nói cho tôi đi, bây giờ tôi thật sự không biết nên làm gì.
Nếu không tìm ra nguyên nhân rồi giải quyết cho xong chuyện này, tôi thật sự sẽ chết mất!!”
Lục Thanh Tửu nghĩ tới gì đó, cậu hỏi: “Cậu nói sau khi cậu gọi điện, bạn cậu lại khẳng định anh ta không cùng cậu tới đây sao?”
Giang Bất Hoán đáp: “Đúng vậy, bọn họ không nhớ gì về việc đã từng hẹn tôi đến đây.”
“Vậy cậu có từng nghĩ rằng….” Lục Thanh Tửu nói, “Người hẹn cậu tới nơi đây vốn dĩ không phải bạn cậu không?”
Vẻ mặt Giang Bất Hoán cứng đờ.
Lục Thanh Tửu nói: “Có lẽ người này hẹn cậu tới đây vì mục đích gì đó…… Đương nhiên, đó chỉ là suy đoán cá nhân của tôi.”
Doãn Tầm vừa ăn dâu tây vừa vểnh tai nghe hai người nói chuyện.
Nghe thấy câu nói của Lục Thanh Tửu, cậu ta rùng mình, lẩm bẩm: “Sao càng nói càng kinh dị vậy trời, trên đời này làm gì có nhiều quỷ đến thế.”
Lục Thanh Tửu quay đầu nhìn cậu ta một cái, sau đó nói: “Cậu đi ra sân sau rửa cái giếng của nhà chúng ta đi.”
Doãn Tầm: “……” Mẹ nó, sao cậu ta lại quên mất chị nữ quỷ ở sân sau đang nuôi sống cả nhà bọn họ chứ.
Giang Bất Hoán không rõ cuộc đối thoại này của bọn họ có ý nghĩa gì, cậu ta tuyệt vọng duỗi tay nắm lấy tay Lục Thanh Tửu, nói: “Xin anh cứu tôi với, anh ở đây lâu như mà không bị làm sao, chắc chắn là anh biết gì đó.”
Lục Thanh Tửu nói: “Cậu bình tĩnh một chút.”
Làm sao Giang Bất Hoán có thể bình tĩnh được chứ, cậu ta bắt lấy tay Lục Thanh Tửu tựa như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy.
Đúng lúc không khí ngày càng trở nên không ổn, Bạch Nguyệt Hồ ngồi ở nơi xa nhẹ nhàng mở miệng, tuy tiếng hắn rất nhỏ nhưng Lục Thanh Tửu vẫn nghe rõ lời hắn nói: “Cậu cứ ở lại đây ba ngày đi.”
Lục Thanh Tửu sửng sốt, Doãn Tầm cũng cho rằng mình gặp ảo giác, vừa rồi Bạch Nguyệt Hồ còn vô cùng chán ghét Giang Bất Hoán, sao giờ lại muốn cậu ta ở lại.
Chẳng lẽ chuyện trêu chọc phải thứ gì đó của Giang Bất Hoán có liên quan đến Bạch Nguyệt Hồ ư?
Giang Bất Hoán cũng rất có mắt nhìn, cậu ta liếc một cái là nhận ra địa vị Bạch Nguyệt Hồ ở trong nhà này không thấp.
Nghe vậy, Giang Bất Hoán vội vàng nói cảm ơn, tỏ vẻ mình sẵn lòng trả phí ở trọ cao, chỉ cần có thể ở lại đây tìm ra cách giải quyết là được rồi.
Trên thực tế, sau khi bước vào sân của căn nhà này, cậu ta đã lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, tuy rằng bị Bạch Nguyệt Hồ nhìn chằm chằm rất khủng bố, nhưng so với cảm giác lúc nào cũng có khả năng mất mạng thì tốt hơn rất nhiều.
Lục Thanh Tửu không có vấn đề gì với chuyện Giang Bất Hoán ở lại, cậu chỉ tò mò rốt cuộc là vì sao chỉ nói có mấy câu mà Bạch Nguyệt Hồ đã để cho Giang Bất Hoán ở lại.
“Cậu có mang theo hành lý không?” Lục Thanh Tửu đứng lên, “Tôi dẫn cậu đến phòng dành cho khách, cậu cứ nghỉ ngơi cho cho khỏe trước đi.” Quầng thâm dưới mắt Giang Bất Hoán đặc biệt rõ ràng, may là cậu ta đẹp trai, cho nên khuôn mặt có quầng thâm mắt kia lại hơi giống đang trang điểm đánh mắt khói.
“Cảm ơn cảm ơn.” Giang Bất Hoán vội vàng nói lời cảm ơn.
Trong nhà có khá nhiều phòng dành cho khách, Lục Thanh Tửu dẫn Giang Bất Hoán xách hành lý vào một phòng.
Sau khi vào phòng, cậu nói sơ qua từng phòng trong nhà và cách sử dụng của nhà tắm, nhà vệ sinh.
Bên cạnh đó, Lục Thanh Tửu cũng liệt kê một số việc cần chú ý, ví dụ như không được đi đến sân sau, đừng đi chọc gà…
Giang Bất Hoán ngồi trên giường ngoan ngoãn lắng nghe.
Nhìn bề ngoài, dáng vẻ cậu ta chỉ mới 21-22 tuổi, tuổi này hẳn là còn đang đi học đại học.
Chỉ là sau khi vào giới giải trí, tốc độ trưởng thành cao hơn rất nhiều, trên mặt cậu ta cũng bớt đi nét trẻ con.
Sau khi sắp xếp xong, Lục Thanh Tửu tính rời đi.
Đúng lúc này, Giang Bất Hoán lại nhỏ giọng nói: “Cái kia…… Ngại quá……”
“Hả?” Lục Thanh Tửu quay đầu lại.
“Một ngày rồi tôi chưa ăn gì, có thể cho tôi một chút đồ ăn được không?” Đây là lần đầu tiên Giang Bất Hoán phải xin đồ ăn, cậu ta ngại ngùng ho khan một tiếng, “Tôi có thể trả tiền.”
Lục Thanh Tửu cười nói: “Tiền thì không cần.
Cậu đợi chút, tôi đi lấy cho cậu.” Trong nhà không còn đồ ăn, Lục Thanh Tửu đành phải vào bếp cầm hai quả cà chua ra cho Giang Bất Hoán lót bụng.
Giang Bất Hoán thấy cà chua là lại thấy sợ: “Cái này…… Cái này có thể ăn không?” Ánh mắt khủng bố như muốn băm nhuyễn cậu ta của vị Bạch Nguyệt Hồ kia vẫn rõ ràng trước mắt.
“Không việc gì, ăn đi.” Lục Thanh Tửu an ủi.
Nếu Bạch Nguyệt Hồ để cậu ta ở lại thì chắc chắn cậu ta cũng có thể ăn đồ ăn trong nhà.
Tuy hồ ly nhà cậu rất bảo vệ thức ăn nhưng thật ra hắn cũng không keo kiệt, vẫn rất biết lý lẽ.
“Vậy thì cảm ơn anh.” Giang Bất Hoán cảm động nhận cà chua cắn một miếng, nhìn thật sự rất đói bụng.
Lục Thanh Tửu xoay người rời khỏi phòng, quay về sân.
Bạch Nguyệt Hồ vẫn ngồi ở chỗ cũ tiếp tục ăn dâu tây, ăn đến môi đỏ mọng.
Thấy Lục Thanh Tửu đến, câu đầu tiên hắn nói chính là: “Không được cho cậu ta ăn cà chua của tôi.”
Lục Thanh Tửu: “……” Vừa rồi cậu còn mới khen Bạch Nguyệt Hồ biết điều xong, “Vậy cho cậu ta ăn gì bây giờ?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không phải Doãn Tầm cũng trồng rau sao?”
Doãn Tầm mờ mịt ngẩng đầu: “Hả?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Đưa đồ cậu ta trồng cho Giang Bất Hoán ăn đi.”
Doãn Tầm: “…… Con mẹ nó, anh kì thị tôi đấy à? Đồ tôi trồng thì làm sao?”
Bạch Nguyệt Hồ lạnh nhạt nói: “Cậu tự ăn chứ sao.”
Doãn Tầm lập tức ỉu xỉu.
Tay nghề cậu ta không giống Bạch Nguyệt Hồ trồng gì cũng tốt, đồ cậu ta trồng đều như thiếu dinh dưỡng, cà rốt chỉ bằng khoảng ngón út.
Không hiểu vì sao mấy năm nay Doãn Tầm có thể dựa vào đồ ăn như vậy để sống qua ngày nữa.
Lục Thanh Tửu cười ha ha, sau khi cười xong cậu mới nhớ tới chuyện chính: “Đúng rồi, sao anh lại muốn để Giang Bất Hoán ở lại?” Nhìn thái độ Bạch Nguyệt Hồ dành cho Giang Bất Hoán, có lẽ là hắn ước gì Giang Bất Hoán cút sớm một chút, nhưng hiện tại tại sao lại chủ động giữ Giang Bất Hoán ở lại như thế này?
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Trên người cậu ta có mùi rất kỳ quái.”
Lục Thanh Tửu: “Mùi kỳ quái sao?”
“Ừm.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Rất đặc biệt, cho nên tôi muốn quan sát mấy ngày.”
Lục Thanh Tửu gật gật đầu, cậu đã hiểu ý của Bạch Nguyệt Hồ.
Xem ra thứ Giang Bất Hoán chọc phải quả thực rất đặc biệt, thậm chí còn gợi lên hứng thú của Bạch Nguyệt Hồ, thế này thì thú vị rồi đây.
Dưới sự đồng ý của Bạch Nguyệt Hồ, Giang Bất Hoán thành công trọ lại ở trong nhà Lục Thanh Tửu.
Chỉ là dựa theo cách nói của Doãn Tầm thì cậu ta đã thay thế vị trí của mình, trở thành người có địa vị thấp nhất trong nhà bọn họ, dường như còn không bằng đám gà ở sân trước nữa.
Tuy Bạch Nguyệt Hồ nói không cho Giang Bất Hoán ăn đồ ăn mình trồng, nhưng Lục Thanh Tửu cũng không có mặt mũi để người ta đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ ăn cơm, bị người khác nhìn chằm chằm khi mình ăn cơm quả thực rất là xấu hổ.
Giang Bất Hoán cũng biết mình không được hoan nghênh, cậu ta cẩn thận ngồi cạnh bàn, bưng bát cũng không dám ăn uống thoải mái, chỉ dám gắp đồ ăn trước mặt.
Cậu ta sợ mình ăn nhiều sẽ bị Bạch Nguyệt Hồ đuổi ra ngoài, nếu vậy thì mạng nhỏ của mình thật khó mà bảo toàn.
Ngày hôm sau, Chu Miểu Miểu đến, Lục Thanh Tửu lái xe tải nhỏ đến đón cô ở ga tàu.
Biết nơi bọn họ ở không tiện mua đồ ăn, Chu Miểu Miểu còn có tâm mang cho Lục Thanh Tửu một bao đồ ăn vặt lớn cộng thêm hai hộp cherry và xoài.
Đây đều là thứ Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm chưa từng được ăn, dường như Lục Thanh Tửu đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hào hứng của hai người khi nhìn thấy loại trái cây này.
“Ôi chao, nhiều đồ ghê luôn.” Chu Miểu Miểu ngồi trong xe tám nhảm với Lục Thanh Tửu, “Mệt chết chị rồi, nhưng mà Thanh Tửu, mật ong cậu gửi cho chị thơm lắm luôn, lần sau còn dư lại gửi thêm cho chị nha.”
“Được, không thành vấn đề.” Lục Thanh Tửu trả lời.
Ong mật nhỏ trong nhà sản xuất mật rất nhanh, mấy ngày nữa cậu sẽ đóng thêm vài hủ để Chu Miểu Miểu mang về.
“Đúng rồi, trong nhà có khách.” Khi xe sắp về đến nhà, Lục Thanh Tửu bỗng nhớ ra, cậu bèn nhắc nhở Chu Miểu Miểu một câu.
“À.” Chu Miểu Miểu hoàn toàn không ý thức được có khách là có ý gì, cô chỉ nghĩ là bà con nhà ai đến chơi, gặp thì chào, cô cũng đâu sợ người lạ.
Xe tải dừng, Lục Thanh Tửu mang theo đồ đạc rồi cùng Chu Miểu Miểu vào nhà.
Đi đến sân nhà, Chu Miểu Miểu bị người xuất hiện trước mắt dọa sợ ngây người.
Cô còn tưởng mình xuất hiện ảo giác, Chu Miểu Miểu duỗi tay xoa nhẹ hai mắt một lúc mới xác định đây là sự thật: “Trời đậu, mẹ nó, xem tôi nhìn thấy gì này, là Giang Bất Hoán, tôi đang nằm mơ sao??”
Không những thấy Giang Bất Hoán mà còn thấy cậu ta đang cầm chổi quét phân gà trong sân cùng với Doãn Tầm nữa kìa……
“Không phải nằm mơ đâu.” Lục Thanh Tửu nói, “Chẳng phải lúc nãy em đã nói với chị rồi sao, trong nhà có một vị khách mới đến.”
Chu Miểu Miểu thét chói tai: “Nhưng cậu không nói vị khách đó chính là Giang Bất Hoán!!”
Lục Thanh Tửu: “Giờ nói còn kịp không?”
Cậu nói còn chưa xong, Chu Miểu Miểu đã kích động xông ra ngoài, bắt đầu xoay vòng vòng quanh thần tượng: “Giang Bất Hoán, Giang Bất Hoán, là Giang Bất Hoán bằng xương bằng thịt này!!”
Giang Bất Hoán có phần xấu hổ trước thái độ của Chu Miểu Miểu.
Nói thật, sau khi đến thôn này, thiếu chút nữa cậu ta đã quên mất thân phận ngôi sao của mình, bởi lẽ ở đây chẳng những cậu ta không được hoan nghênh mà còn luôn sợ hãi bản thân bị ghét bỏ rồi bị đuổi ra khỏi nhà, có thể nói là như đi trên miếng băng mỏng vậy.
Để chứng minh bản thân có giá trị, Giang Bất Hoán còn bất chấp khó khăn từ bỏ nghề nghiệp ngôi sao để quét dọn sân vườn cùng người ta.
Giờ Chu Miểu Miểu nhiệt tình thét chói tai thế này lại khiến cậu ta không thích ứng kịp……
“Cậu là người sống thật sao??” Chu Miểu Miểu tiến đến trước mặt cậu ta.
Giang Bất Hoán: “Sống……”
Chu Miểu Miểu tiếp tục thét chói tai: “Trời má ơi, thật là còn sống này, còn có thể nói nữa!!!”
Giang Bất Hoán: “……”
Nhìn hành động của hai người, Lục Thanh Tửu không nhịn được cười, cậu nói: “Giang Bất Hoán, cậu không cần quét sân đâu, không phải tay bị thương còn chưa khỏi hẳn sao?”
Giang Bất Hoán vội nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Doãn Tầm bên cạnh cũng đã ném cây chổi trong tay xuống, cậu ta chạy về phía đồ ăn vặt Chu Miểu Miểu mang đến, chảy nước miếng mắt sáng chói hỏi: “Đây là gì, đây là quả xoài trong truyền thuyết sao? Tôi chưa được ăn bao giờ.”
Lục Thanh Tửu nói: “Đi, tôi gọt hai quả cho cậu ăn.”
Doãn Tầm gật đầu như giã tỏi.
Xoài Chu Miểu Miểu mang đến là giống xoài xanh ngon nhất, được vận chuyển trực tiếp từ vùng nhiệt đới qua đường hàng không, thịt quả nhiều và ngọt ngào mọng nước.
Loại trái cây nhiệt đới này không thể tự trồng, chỉ có thể mua ở bên ngoài, hơn nữa thảm nhất là chợ bọn họ có quy mô nhỏ, không có siêu thị nhập khẩu sang quý, mà chất lượng shop trái cây online thì rất khó bảo đảm.
Bên này Doãn Tầm vùi đầu vào quả xoài gặm ngấu nghiến, bên kia Chu Miểu Miểu tiếp tục nhiệt tình đu idol.
Giang Bất Hoán bị cô làm cho luống cuống tay chân, thiếu chút nữa là đạp phải phân gà dưới chân.
Bạch Nguyệt Hồ trở về đúng lúc trong sân ầm ĩ.
Lục Thanh Tửu đang lo hắn sẽ không thích, nhưng hiển nhiên, cherry và xoài Chu Miểu Miểu mang đến đã hấp dẫn phần lớn lực chú ý của hai tên tham ăn.
Vì thế lúc này cảnh tượng trong sân là Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm ngồi một bên ăn trái cây, Giang Bất Hoán gian nan quét phân gà, Chu Miểu Miểu khao khát không thể tự biến mình biến thành phân gà, hình ảnh vô cùng hài hòa.
Lục Thanh Tửu vừa lòng nhìn, vẻ mặt như người cha già nhìn con cái hòa thuận vậy.---Đọc FULL tại ---
Nếu Chu Miểu Miểu tới chơi, theo thường lệ Lục Thanh Tửu sẽ làm một bữa tiệc lớn.
Cậu đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, còn mua không ít hải sản để làm một bữa trưa phong phú.
Tôm hấp, thịt bò hầm, gà Cung Bảo, thịt lợn xào bắp cải cay, nấm hầm canh gà, nộm sứa, rau diếp xào tỏi, còn có một bát ô tô thịt kho tàu đỏ thắm, cả bàn ăn bị xếp chật kín.
Thịt kho tàu là món tủ của Lục Thanh Tửu.
Thịt đã được áp chảo để loại bỏ hầu hết dầu mỡ, trở nên mềm mại dẻo dính.
Sau đó thịt sẽ được nêm đường phèn và nước tương cùng các loại hương liệu khác rồi đem đi ninh trong nửa tiếng để ngấm gia vị hoàn toàn, vừa bỏ vào trong miệng là tan ngay.
Thịt Lục Thanh Tửu chọn còn là thịt ba chỉ dày dặn, chỉ mỗi món này cũng có thể ăn hết vài bát cơm.
Chu Miểu Miểu vui vẻ ngồi cạnh Giang Bất Hoán, nói chuyện với thần tượng của mình.
Có lẽ vì đã ăn trái cây của Chu Miểu Miểu nên Bạch Nguyệt Hồ cũng cho Giang Bất Hoán chút mặt mũi, hắn không ngăn cản cậu ta ăn cơm nữa.
Hôm nay Giang Bất Hoán mới xem như chính thức được nếm thử tay nghề của Lục Thanh Tửu.
Cậu ta ăn một miếng thịt kho tàu, sau đó kinh ngạc khen: “Nấu ngon quá.”
Lục Thanh Tửu nói: “Là do thịt ngon.” Thịt này do Bạch Nguyệt Hồ mang về, không biết là thịt gì nhưng mùi vị ngon hơn thịt heo rất nhiều, còn không có mùi lạ như thịt heo.
“Đâu phải.” Giang Bất Hoán tưởng Lục Thanh Tửu khiêm tốn, ở đây càng lâu, cậu ta phát hiện những người ở nơi này sâu không lường được.
Bạch Nguyệt Hồ thì không cần phải nói, chỉ khuôn mặt thôi đã không giống người thường.
Mười hai tuổi Giang Bất Hoán đã tiến vào giới giải trí, cả nhà cậu ta đều ở trong giới này, cậu ta đã gặp qua đủ loại ngôi sao, nhưng từ trước đến nay Giang Bất Hoán chưa từng gặp qua người đàn ông nào có vẻ ngoài tinh xảo như Bạch Nguyệt Hồ.
Nếu Bạch Nguyệt Hồ cũng vào giới giải trí thì không biết hắn sẽ được hoan nghênh đến nhường nào.---Đọc FULL tại ---
Chu Miểu Miểu ăn cơm Lục Thanh Tửu làm cũng cảm thấy rất hạnh phúc, cô hỏi: “Đúng rồi, Giang Bất Hoán, sao cậu lại ở đây?”
Giang Bất Hoán: “…… Nghỉ phép.” Cậu ta không thể nói do mình sợ chết.
Chu Miểu Miểu hỏi tiếp: “Cậu quen Bạch Nguyệt Hồ sao?”
Giang Bất Hoán ho khan: “Không quen, đợt trước tôi đến đây ghi hình, sau đó vô tình……” Cậu ta nói rất mơ hồ.
Tuy thấy hơi kỳ quái nhưng Chu Miểu Miểu cũng không hỏi đến cùng, có ngôi sao nào mà không bí ẩn chứ.
Cơm nước xong xuôi, Giang Bất Hoán xung phong nhận rửa chén nhưng bị Chu Miểu Miểu ngăn lại, cô nói để cô làm, một tay Giang Bất Hoán còn treo ở trên cổ thì sao mà rửa được.
“Cậu đi nghỉ ngơi đi.” Lục Thanh Tửu biết cậu ta vẫn lo bị đuổi, “Ít nhất thì mấy ngày này sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Giang Bất Hoán cười khổ.
Lục Thanh Tửu nói: “Tôi muốn lên thị trấn, vừa rồi chủ tiệm hạt giống nói có cây giống mới đến, lần này có hạt giống cây măng cụt, ông ta đã để lại riêng cho tôi.”
Chỗ này của bọn họ không trồng măng cụt nên không có măng cụt để ăn.
Lục Thanh Tửu rất thích loại trái cây này, tuy rằng quả ít thịt nhưng lại có vị chua ngọt ngon miệng và hương thơm thoang thoảng.
“Tôi đi cùng cậu.” Doãn Tầm giơ tay.
“Cũng được.” Lục Thanh Tửu nói, “Sẵn tiện đi lấy vài dụng cụ mang về để tối nay làm tiệc BBQ trong sân.” Đông người ăn thịt nướng BBQ thì quá tuyệt, hơn nữa tiết trời ngày xuân rất tốt, ban ngày ấm áp, buổi tối không lạnh, thi thoảng một cơn gió nhẹ thổi qua còn mang theo hương hoa nhàn nhạt.
Nếu là lúc trước, quả thật Lục Thanh Tửu sẽ không dám để Bạch Nguyệt Hồ và Giang Bất Hoán ở riêng, nhưng hiện tại có Chu Miểu Miểu nhiệt tình, không khí hẳn sẽ không quá mức xấu hổ.
Sau khi mua cây giống, Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm sang cửa hàng cho thuê thiết bị nướng BBQ bên cạnh.
Lục Thanh Tửu nghĩ một lát rồi mua đứt bộ giá nướng từ ông chủ, cậu nghĩ dù sao trong nhà cũng có chỗ để, cứ để ở trong nhà đi, sau này muốn ăn thịt nướng BBQ cũng không cần phải lên tận thị trấn.---Đọc FULL tại ---
Trên đường về Doãn Tầm cứ mãi nghĩ xem tối nay ăn gì, hứng khởi đến nỗi đôi mắt hí cũng phải mở to.
Sau khi mang đồ vào sân, Lục Thanh Tửu bắt đầu chuẩn bị thịt cho bữa tối.
Thịt cần phải cắt và ướp, may mà gia vị hành tỏi đều đã được chuẩn bị trước, người trong nhà cũng nhiều, làm việc nhanh gọn, Lục Thanh Tửu không tốn nhiều sức.
Mọi người vừa làm việc vừa tám chuyện, còn nhân tiện ăn đồ ăn vặt Chu Miểu Miểu mang đến, quả thực như một chuyến du xuân.
Mùa xuân là mùa khiến tâm trạng con người thư giãn, Lục Thanh Tửu còn hái được ít hoa đào mới nở quanh thôn, muốn dùng để ủ chút rượu hoa đào.
Bận rộ cả một buổi trưa, đồ ăn cần chuẩn bị đã được chuẩn bị xong, Lục Thanh Tửu đốt than, bắt đầu nướng BBQ.
Món được chuẩn bị nhiều nhất là thịt bò xiên, thịt bò được cắt thành từng lát mỏng, dùng xiên tre tự chế xiên thành từng xâu, sau đó đặt trên lửa lớn để nướng.
Khi gần chín, thịt sẽ được rắc bột ớt cùng hành thái lên trên, cả sân tràn ngập mùi thơm của thịt chín hòa quyện với khói than vô cùng hấp dẫn.
Một trăm xiên thịt bò đã được nướng, sau khi nướng xong Lục Thanh Tửu đưa luôn cho mọi người rồi tiếp tục nướng cà tím, trong ruột cà tím được nhồi đậu hũ và các nguyên liệu khác nên khá tốn thời gian.
Vừa ăn thịt nướng BBQ vừa uống chút rượu, không khí trong sân đặc biệt vui vẻ.---Đọc FULL tại ---
Trên người Giang Bất Hoán có thương tích, không thể uống rượu nên cậu ta mở một chai Coca uống với Chu Miểu Miểu.
Tâm trạng cậu ta không tệ, trên mặt nhiều thêm một chút tươi cười, bớt đi vài phần u sầu.
Lục Thanh Tửu nhân tiện đút cả cho nhãi con hồ ly trong nhà cùng Tiểu Hoa với Tiểu Hắc, Giang Bất Hoán không nhận ra hồ ly, chỉ cho rằng đó là chó quý tộc Lục Thanh Tửu nuôi……
Sức ăn của Lục Thanh Tửu không lớn, cậu mới gặm một bắp ngô nướng đã thấy hơi no.
Chu Miểu Miểu ngà ngà say, đang lôi kéo Giang Bất Hoán đòi cậu ta kể chuyện.
Giang Bất Hoán rơi vào đường cùng chỉ có thể tám nhảm với cô về mấy tin đồn trong giới giải trí, nào là ngôi sao A yêu thầm ngôi sao B, ngôi sao C và ngôi sao D đã sớm ly hôn……
Doãn Tầm cũng đã ăn no, cậu ta vuốt cái bụng tròn vo của mình ngồi bên cạnh tiêu thức ăn.
Bạch Nguyệt Hồ vẫn đang tiếp tục ăn, Lục Thanh Tửu mãnh liệt hoài nghi thức ăn rồi lại quay sang bất mãn với dạ dày quá lớn của Bạch Nguyệt Hồ.
Haizz, không biết khi nào cậu mới có thể cho Bạch Nguyệt Hồ ăn no một lần đây, Lục Thanh Tửu có chút tiếc nuối nghĩ.
Khoảng 10 giờ tối, tiệc nướng BBQ kết thúc, Lục Thanh Tửu bận rộn một ngày cũng hơi mệt.
Cậu giao công việc thu dọn cho Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ, còn mình thì đi tắm rồi chuẩn bị nghỉ ngơi sớm.
Hôm nay trăng khuyết nhưng rất sáng.
Bầu trời lấp lánh những vì sao, giữa trời lơ lửng một tầng mây trắng.
Đây là cảnh đẹp hiếm thấy nơi thành thị, song lúc này Lục Thanh Tửu lại có thể ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn không sót thứ gì.---Đọc FULL tại ---
Lục Thanh Tửu ngáp một cái rồi quay về nằm xuống giường.
Chưa đến vài phút cậu đã nặng nề thiếp đi.
Lục Thanh Tửu cứ tưởng mình sẽ ngủ thẳng đến ngày hôm sau như bình thường, nhưng nửa đêm hôm ấy, cậu bỗng giật mình tỉnh giấc.
Đột nhiên Lục Thanh Tửu thấy sợ, cậu mở to mắt, không dám bật đèn, nỗ lực khống chế nhịp thở của mình để không phát ra âm thanh quá lớn.
Đây là giác quan thứ sáu của sinh vật, cậu vùi đầu vào ổ chăn, nghe tiếng tim mình đập thình thịch.
“Vù vù…… Vù vù……” Dường như có thứ gì đó vừa đi qua cửa sổ, nó đang phát ra tiếng thở dốc trầm thấp, nhưng nghe kĩ thì lại chỉ như ảo giác của mình, tiếng hít thở kia cũng chỉ là tiếng gió.
Lục Thanh Tửu run rẩy, cậu muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc có thứ gì ngoài cửa sổ hay không.
Vì thế, Lục Thanh Tửu cố nén sợ hãi rồi chậm rãi, chậm rãi chui ra khỏi chăn.
Cậu nhìn về phía cửa sổ một lần nữa, phát hiện ngoài cửa sổ là một mảnh đen nhánh, không nhìn thấy gì, không có ánh trăng, không có những vì sao, cũng không có mây, chỉ có đêm tối vô tận.
Nhìn khoảng không đen thẫm trước mắt, trong một giây, Lục Thanh Tửu còn nghi ngờ không biết mắt mình có vấn đề gì không.
Nhưng rất nhanh sau đó, cậu lại nhận ra ngoài cửa sổ đen đặc như vậy—— là bởi có thứ gì đó đang chắn ở cửa sổ, che khuất ánh trăng và những vì sao.
Giây tiếp theo, Lục Thanh Tửu được chứng kiến một màn kinh dị nhất mà đời này cậu chưa từng thấy.
Cậu thấy ngoài cửa sổ, mảng màu đen kia bỗng lóe sáng.
Trong phút giây, cuối cùng Lục Thanh Tửu cũng nhận ra thứ chắn trước cửa sổ phòng mình là một đôi mắt khổng lồ màu đen tuyền.
Đôi mắt kia chỉ cần dùng đồng tử là đủ để che khuất toàn bộ cửa sổ phòng cậu.
Còn chủ nhân đôi mắt, lúc này đang nhìn vào trong phòng Lục Thanh Tửu, rõ ràng là nó đã phát hiện ra động tĩnh trên giường của cậu.
Lục Thanh Tửu ngừng thở, cậu không biết thứ trước mắt mình là gì, nhưng hiển nhiên, cho dù là thứ gì thì trước mặt nó, cậu cũng không khác con kiến là bao.
“A ——” Một tiếng hét thê lương thảm thiết vang lên, là giọng của Giang Bất Hoán.
Tiếng hét thảm thiết ấy khiến quái vật ngoài cửa sổ chậm rãi dời mắt, rõ ràng là tiếng hét ấy đã gợi lên sự hứng thú trong nó.
Nó chớp chớp mắt, sau đó bắt đầu thong thả di chuyển, đôi mắt vĩ đại kia cũng dời đi, trả lại ánh trăng và sao trời cho Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu nhìn nó rời đi rồi biến mất bên ngoài cửa sổ, nhưng cậu không dám nghĩ xem quái vật đi đâu.
Hơn nữa vì sao Bạch Nguyệt Hồ lại không có phản ứng gì, chẳng lẽ là Bạch Nguyệt Hồ không đánh nổi con quái vật này? Vậy Bạch Nguyệt Hồ có bị thương không? Hay là hắn đã gặp chuyện gì đó khủng khiếp hơn? Lòng Lục Thanh Tửu lập tức hoảng loạn, cậu khẽ cắn môi, cứng rắn chống đỡ sợ hãi trời sinh từ trong xương cốt.
Sau đó, Lục Thanh Tửu bò khỏi giường, thật cẩn thận đẩy cửa rồi lảo đảo bước đến chỗ Bạch Nguyệt Hồ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...