Tiểu Chi Chi một mình dạo bộ xung quanh, không chú ý mà đi tới khu tạm giam.
Sau đó cô bé liền nhìn thấy bốn chú xấu tính kia.
“Chú, sao mấy người lại ở trong này?” Tiểu Chi Chi kinh ngạc hỏi.
Cô bé chợt nhớ đến lời của ông nội, bèn hỏi: “Chú ơi, ông nội cháu nói cây đao chú đưa cháu là cây đao tốt, còn muốn hỏi chú kiếm nó ở đâu, ông cháu muốn một cây như vậy.”
Ngô Tự Cường chờ người trong mỏi mòn, chờ mãi cũng không thấy anh Man tới cứu bọn họ, sau đó mới biết rằng lão già Cục trưởng Vương của anh Man đang bị điều tra đặc biệt rồi.
Huyện Chung Sơn giờ đã không còn ai được gọi là anh Man nữa.
Cũng không còn cái tên anh Cường nữa rồi.
Hơn nữa, trong thôn Bình Khẩu còn truyền tai nhau một câu chuyện thần bí.
Đứa bé năm tuổi trong thôn có thể dùng đại đao chém người, bà cụ tám mươi tuổi có thể dùng đế giày đánh chết người...
Câu chuyện được truyền đi quả thật có chút quá đà nên hầu hết mọi người đều không tin.
Tuy nhiên, việc cục trưởng của huyện Chung Sơn bị cách chức cũng khiến cho một loạt hành vi tham ô, nhận hối lộ, đánh người cũng bị kéo ra ánh sáng.
Cũng không còn ai nhắc tới chuyện mỏ than ở thôn Bình Khẩu nữa.
Chu Mộc nhận thầu quặng than như mong muốn, hơn nữa người nào trong làng có tiền, dù là nhiều hay ít, đều có thể góp chung vào quỹ thôn, coi như đang đầu tư cổ phần tập thể.
Sau vụ bắt cóc trẻ em lần trước, người dân trong thôn Bình Khẩu đoàn kết hơn bao giờ hết.
Để phòng ngừa những vụ việc như vậy lại xảy ra thêm lần nữa, người dân trong thôn còn đặc biệt thiết lập chốt bảo vệ được những người lớn hơn sáu mươi tuổi thay phiên nhau trông coi, mỗi ca hai người, còn được nhận tiền lương nữa.
Số tiền này là do Chu Mộc bỏ ra, còn chốt bảo vệ là do dân làng dựng nên, nếu bắt gặp người khả nghi, có thể vào trong thôn báo cáo.
Không chỉ vậy, thôn còn lập ra tổ trị an, thành viên tổ trị an chính là thanh niên hết sức nhàn rỗi - Dương Thất Cân.
Bởi vì hắn thường xuyên có hành vi trộm cắp, nắm rõ đường ngõ thôn xóm trong tay, lại không thích việc làm nông, cho hắn làm thành viên tổ trị an đi trông nom các ông lão, bà lão, lại vừa có tiền lương, khiến hắn rất vui vẻ, làm việc vô cùng nghiêm túc, cũng không đi trộm gà trộm chó trong thôn nữa.
Người dân trong thôn làm việc vô cùng tích cực, bởi mỏ than này không phải chỉ thuộc về một mình Chu Mộc mà bọn họ cũng được coi là ông chủ, buôn bán có lời có thể kiếm được rất nhiều tiền; cách nghĩ vừa thay đổi, thái độ làm việc cũng thay đổi theo.
Cũng bởi người nông dân cực kỳ coi trọng đất đai của mình, vì đó là đất của họ, nếu làm tốt thì cũng thu về cho mình, nên họ sẵn lòng dốc hết tâm sức cho nó.
Chu Mộc thành lập ra Công ty Trách nhiệm hữu hạn Khai thác than Bình Khẩu.
Mọi người trong thôn Bình Khẩu giờ đây như đều trở thành công nhân cho công ty của Chu Mộc.
Mỗi bộ phận lại có nhiệm vụ riêng, ông bà lão phụ trách việc trị an, phụ nữ có thể làm hậu cần, đến lão tú tài cũng không được nhàn rỗi, trở thành người làm công tác tuyên truyền văn hóa cho công ty.
Còn Tiểu Chi Chi và mấy nhóc bạn đều lên thị trấn học tiểu học.
Vừa mới nhập học ngày đầu tiên, chúng đã gây chấn động cả trường Tiểu học Lục Phong.
Đám Tiểu Chi Chi mỗi đứa ngồi trên một chiếc xe vận tải đến trường.
Tụi nhỏ có tám người đi học, đồng nghĩa với tám chiếc xe xếp hàng dài lên trấn, cũng coi là một cảnh hoành tráng ở trấn nhỏ này.
Cái tên Lục Phong của trấn được đặt theo địa hình nơi đây.
Trấn được bao quanh bởi sáu ngọn núi, phong cảnh thiên nhiên đẹp vô cùng, nhưng kinh tế lại không phát triển, thuộc vào diện trấn nghèo khó lạc hậu nổi tiếng trong nước.
Thế nhưng dù như vậy, đám học sinh trấn trên ở trường Tiểu học Lục Phong đều tự mãn, mặc định coi thường những học sinh đến từ các thôn làng xung quanh, bởi trong thôn nghèo hơn nơi đây nhiều.
Mà lần này thôn Bình Khẩu tái sinh, thật sự đã khiến bọn họ chấn động một phen.
Rõ ràng là ngồi xe lớn đến trường nhưng lại không phải là kiểu cả gia đình phải chen chúc trên một chiếc xe, mà là mỗi người đều ngồi xe riêng.
Tuy là xe nào cũng dính bùn từ trước ra sau, cũng không phải là xe mới, nhưng có xe tải đã là không thể coi thường rồi, còn chưa nói tới việc có bao nhiêu là xe tới đây như vậy nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...