Ngô Tự Cường gật đầu, Tiểu Hoàng đi vào trong, hắn lại hút thêm một điếu thuốc nữa, bên trong vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Cái nhà trẻ bình thường này, đột nhiên lại giống như một ngôi nhà không một bóng người, đến giọng của một đứa trẻ cũng không nghe thấy.
Ngô Tự Cường cảm thấy có gì đó sai sai.
“Đại Bồn, chú mày đi xem xem thế nào”
Đại Bồn cũng cảm thấy buồn bực, dù hắn là một tên lắm quỷ kế, thế nhưng lại hoàn toàn là một tên nhát gan, liền lè lưỡi đáp: “Anh Cường, chúng ta cùng vào đi, ngộ nhỡ có chuyện thì còn có thêm trợ giúp.”
Ngô Tự Cường giơ chân đạp Đại Bồn một cái, biết là không thể trông cậy vào tên này rồi.
“Đi theo tao, đồ vô dụng, có một đứa nhãi ranh thôi mà cũng không đối phó được.”
Đại Bồn cũng không dám trốn, bị đạp cho một cái, sau đó đi lên phía trước, vừa đi vừa gọi to: “Tiểu Hoàng, Cẩu Tam!”
Không nghe thấy tiếng người đáp lại, Đại Bồn chần chừ không dám tiến vào, Ngô Tự Cường liền tức giận đạp hắn ta vào.
Chỉ thấy Đại Bồn vừa mới tiến vào sân, liền bị một con hổ lao tới, đè cả thân mình của hắn ta xuống.
Ngô Tự Cường sợ đến tè ra quần rồi, hắn nghe nói người dân thôn Bình Khẩu rất gan dạ, nuôi cả hổ cả rắn, nhưng hắn cũng chỉ coi là tin nhảm chứ không nghĩ lại là thật.
Giờ nói thì cũng muộn rồi, hắn liền nhanh chóng bỏ chạy.
Mới chạy được vài bước, hắn chỉ cảm thấy mông đau nhói, liền đưa tay ra đằng sau, lại sờ thấy một con dao.
Hắn nhịn đau rút con dao ra, cầm con dao trên tay.
Rõ ràng là một con dao đồng, cầm rất chắc tay, rất tinh xảo.
Hắn là một kẻ biết phân biệt hàng, con dao này so với con dao của hắn còn đắt hơn rất nhiều lần.
Ngô Tự Cường chạy bạt mạng, trong lòng chợt mâu thuẫn, hay là chạy chậm hơn một chút, có khi lại có thêm một con dao nữa cắm vào, chuyến này có khi giàu rồi…
Lý Hữu Mai lên thị trấn để gặp bác sĩ, ông bảo có lẽ là do đêm gió lớn nên chỉ bị cảm lạnh, không có vấn đề gì khác, sức khỏe của cô cũng rất tốt.
Đứa bé trong bụng cũng vậy, nhìn có vẻ sẽ là một đứa trẻ kháu khỉnh.
Mẹ chồng nàng dâu nghe xong đều cảm thấy tâm tình nhẹ nhõm.
Lúc đi ngang qua chỗ bán thịt, Vương Tráng Anh tiện tay mua một lúc hơn năm cân chân giò lợn.
Lý Hữu Mai muốn giúp mẹ xách đồ, mẹ chồng cười nói: “Con là đứa con gái có học thức, không giống ta làm lụng từ nhỏ, ta xách được.
Hồi còn trẻ, ta lên núi đốn củi, mỗi lần gánh củi chắc cũng phải được 100 cân, bây giờ kém hơn, thì cũng phải được 50, 60 cân.”
Ông chủ cửa hàng thịt nghe xong liền giơ ngón cái lên tán dương: “Bác gái, sức khỏe rất tốt đấy.”
Ông vừa nói vừa vứt miếng da lợn vào trong làm hàng khuyến mại.
Ai ai cũng vui vẻ.
Bởi vì Lý Hữu Mai vẫn còn phải lên lớp nữa, hai mẹ con cũng không tốn thêm thời gian, mua xong liền về.
Mẹ ruột của Lý Hữu Mai còn lo lắng cô lấy chồng không biết làm gì, lại lấy chồng nông thôn rồi sẽ bị người ta ghẻ lạnh.
Thực sự thì tuy Lý Hữu Mai không biết làm việc nhà, nhưng đối nhân xử thế rất tốt, ngồi trên xe ba gác, trên đường về cứ tủm tỉm nghe mẹ chồng tán gẫu, vô cùng thân thiết.
Ông lái xe còn khen: “Đây là con dâu bà à, tôi cứ tưởng nó là con gái bà chứ, thời buổi bây giờ mẹ chồng nàng dâu mà thân thiết vậy không nhiều đâu.”
Trở lại thôn Bình Khẩu, mẹ chồng nhất quyết muốn đưa Lý Hữu Mai tới nhà trẻ.
Hai người nhanh chóng đi, đột nhiên trước mặt có một người đàn ông chạy tới, chỉ một chút nữa thôi là va vào Lý Hữu Mai.
Tình huống xảy ra đột ngột, bà Vương ngay lập tức ném túi giò lợn trong tay trúng về phía người đàn ông.
“Đi không biết nhìn đường à, lỡ va phải vào người ta thì làm thế nào!” Bà Vương tiếc của bèn kiểm tra lại túi chân giò.
Lý Hữu Mai sợ đến đờ người, cứ nghĩ là mẹ chồng chỉ đang khoác lác là sức lực dồi dào thôi, cũng chỉ cười nói cho qua, nào ngờ bà ấy thực sự rất khỏe.
Nhìn người đàn ông nằm bất tỉnh trên mặt đất, trong lòng Lý Hữu Mai quyết tâm, sau này càng phải lấy lòng mẹ chồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...