Lúc này có một người đàn ông đang mặc áo tắm ngồi trên sofa, có sáu, bảy người đứng trước mặt người đó.
Người đàn ông ung dung thong thả lấy một chiếc bánh bao ở trên bàn phía trước mặt, vừa ăn vừa nói: “Gọi bọn mày đến đây là để làm một việc, mau đem con nhóc kia đến cho tao.”
Người đàn ông đứng đầu tiên có chút do dự, nói: “Anh Man, nghe nói người đó ở trong nhà tù Tây Hải ra đó…”
“Xem mấy tên bọn bay nhát gan như thỏ đế, não ngu như lợn.
Bọn mày không biết chọn lúc anh ta không có ở đấy, nhà anh ta có mỗi một con nhóc và một ông già cụt chân.
Lũ bọn mày đến việc ấy mà cũng không làm được thì đừng có làm trong nghề này nữa.”
Bởi vì kích động mắng, nước trong bánh bao bị chảy ra rớt xuống chiếc áo tắm trắng muốt trên người hắn, lập tức nhuộm một mảng dầu lớn ở đó.
Tiểu Chi Chi đã ăn xong bữa sáng bình yên đến lạ kì.
Mà lão tú tài mới đánh nhau với Chu Mộc một trận, lại còn đập vỡ cái bình không thương tiếc.
Lúc cô bé đi ra ngoài, ông liền đưa cho cô bé mười hai con dao nhỏ giống nhau y đúc ngay trước mặt Chu Mộc.
Trên chuôi dao còn có hoa văn cổ điển bóng loáng, mũi dao màu đen sắc bén, vừa có thể dùng để chơi phi dao, vừa tiện điêu khắc đồ vật.
2
Chu Mộc bị lão tú tài đấm cho đau mắt, nhìn thấy mười hai cái chuôi dao cổ điển kia, hai mắt lại càng thêm co giật...
Trận đánh tối hôm trước thật đã tay, không giống như trước đây đơn giản chỉ là bị bắt nạt, lão tú tài lại càng thêm khí thế, nở nụ cười nói: “Những cái dao này là ông đặc biệt chuẩn bị cho cháu, hãy dùng thật tốt nhé, làm hư cũng không sao, ông sẽ lại đưa cho cháu cái mới.”
Nói xong lão tú tài còn liếc mắt nhìn Chu Mộc một cách khiêu khích.
“Cảm ơn ông ạ.’’ Tiểu Chi Chi vô cùng thích thú, kề sát gương mặt già nua của lão tú tài rồi thơm một cái.
Lão tú tài nhướn mày đắc ý.
Nhìn thấy cảnh đó mà hai con mắt của Chu Mộc lại càng đau hơn.
Anh ta vội vã trở về phòng, cầm theo một cái túi vải nhỏ màu xanh, nhanh chóng giúp Tiểu Chi Chi thu dao bỏ vào trong bao, sau đó đưa lại cho cô bé rồi nói: “Bố đã may cho con cái túi này, chuyên để bỏ những chiếc dao nhỏ vào trong.”
Tiểu Chi Chi đeo thử chiếc túi nhỏ mà bố đã làm cho cô bé, đeo chéo người, vừa vặn ở eo, có thể lấy dao vô cùng thuận lợi, Tiểu Chi Chi cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Cô bé liền thơm bố một cái.
Tiểu Chi Chi đeo chiếc túi mà bố đã làm, bên trong là những con dao mà ông mới tặng.
Cô bé cưỡi trên lưng Nhị Hổ, mang theo cả Tiểu Hoa, vui mừng háo hức suốt trên đường đi học.
7
***
Trên con đường quốc lộ từ huyện Chung Sơn đi tới thị trấn Lục Phong, một chiếc xe màu đen phóng nhanh như bay, đi một cách ngang ngược tưởng như xé tan dòng người đi đường.
Trên cổ tên lái xe đeo một chiếc bùa màu đỏ đã cũ, vì lái xe nhanh nên chẳng biết lá bùa ấy đã lộ ra bên ngoài áo từ lúc nào.
Mùi thuốc lá trong xe rất nồng nặc, còn có cả mùi rượu quyện cùng với mùi chân thối.
“Cẩu Tam, mau đi chiếc giày kia vào đi, hôi chết bố mày rồi.” Thanh niên ngồi ghế phụ đột nhiên quay về sau rồi rống lên.
Thanh niên ấy chính là người vừa mới ở trong khách sạn Lệ Hoa bị anh Man mắng té tát, Ngô Tự Cường.
Hắn là cầm đầu của đám côn đồ ở huyện Chung Sơn, mọi người thường họi hắn là anh Cường.
Bị hắn rống lên một tiếng như vậy, trong xe liền lặng như tờ.
Cẩu Tam muốn phản bác lại, rằng không phải do chân hắn thối, nhưng khi nhìn thấy nét mặt anh Cường thì chỉ có thể ngoan ngoãn đi giày vào.
Đại Bồn ở cạnh Cẩu Tam cũng lẳng lặng đi giày vào, toàn bộ cửa sổ trong xe cũng đều được hạ xuống, lúc này không khí trong xe dường như đã thoáng hơn một chút.
Có điều bên ngoài cát bụi mù mịt, con đường này cũng không được tốt cho lắm, thường có xe tải đi qua.
Nhổ ra một ít bụi cát, đám người này lại phải kéo cửa sổ xe lên.
Ngô Tự Cường cầm một con dao trong tay, vô thức xoay đi xoay lại, chuôi dao bị hắn ta sờ đến bóng loáng.
Trên chuôi còn có một đoạn dây đỏ, xem ra là một thứ đồ cũ kĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...