Trong thôn này ông thuộc kiểu kì dị hiếm thấy, mặc dù chân bị cụt, nhưng ngày nào cũng ăn vận rất sạch sẽ, đầu tóc bạc phơ, cẩn thận tỉ mỉ.
Ông cũng không có con cháu gì nhưng vẫn cười híp mắt nói rằng đã tự mình lo liệu hết rồi, cuối đời sẽ có phúc, sau này sẽ được hưởng hạnh phúc.
Chính là số khổ trước sướng sau.
Người trong thôn đều cười ông, cười vì ông không giống bao người khác, cười vì ông ảo tưởng về số mệnh của mình.
Một lão nát rượu cụt chân thì sao có thể hưởng phúc về sau được cơ chứ...
Một ngày nọ, Tiểu Chi Chi ở nhà trẻ nhìn thấy một bức họa, trên bức họa ấy có vẽ một cô bé, nhìn rất giống bản thân mình, bên trái là Nhị Hổ, nhưng bên phải có phải là Tiểu Hoa không vậy? Tiểu Hoa không to như thế này, mà chỉ to bằng một nửa tranh vẽ.
“Cô giáo ơi, đây chính là con sao?’’ Tiểu Chi Chi hiếu kỳ hỏi.
Lý Hữu Mai mặt đỏ tới tận mang tai, cô nghe nói xem bức họa này liền có thể mang thai, nên mới lén lút mua về một bức, có điều nàng mới được gả về làm dâu chưa lâu, nên có phần ngại ngùng.
“Đúng vậy, là do một lão tú tài trong thôn vừa mới vẽ, lần tới cô sẽ dạy các con vẽ con hổ được không nào?” Lý Hữu Mai ngại ngùng chuyển chủ đề.
Tiểu Chi Chi nghe nói trong thôn có một ông lão vẽ cô bé, liền rất thích thú, ông ấy nhất định là rất thích cô bé.
Giờ nghỉ trưa, cô bé liền dẫn theo Nhị Hổ cùng Tiểu Hoa chuồn khỏi nhà trẻ.
Lúc Tiểu Chi Chi tới, lão tú tài đang ở trước cửa lễ đường của thôn để sưởi nắng.
Ban ngày đi lang thang trong thôn còn có anh trai Dương Thất Cân rảnh rỗi có tiếng, Dương Thất Cân chơi bời lêu lổng, thường đi làm mấy chuyện như trộm cắp và bắt nạt kẻ yếu.
Thấy trong túi của lão tú tài có một bình rượu ngon liền giơ tay đoạt lấy.
“Lão tú tài, chẳng phải ông từng nói là biết xem mệnh hay sao, xem cho bản thân thấy sau này có phúc, vậy ông xem thử xem liệu ta có trả bình rượu này cho ông không?” Dương Thất Cân vừa nói vừa mở nắp rượu ra chuẩn bị uống.
Lão tú tài giận run người: “Ngươi, ngươi, ngươi...’’
Dương Thất Cân cười lớn, nhìn thấy lão tú tài toàn thân run lên, sắc mặt tái nhợt, đột nhiên đưa tay chỉ về phía sau lưng hắn, hắn lại càng cười.
Lão già chết tiệt này lại còn biết giở trò lừa bịp nữa.
Dương Thất Cân bỗng thấy ớn lạnh ở chân, hắn cúi đầu nhìn xuống, một con rắn hoa đang chậm rãi bò lên chân hắn...
Dương Thất Cân sợ hãi đến tiểu ra quần, đánh rơi cả bình rượu xuống đất nhưng không vỡ.
Tiểu Chi Chi chạy tới, cô bé cúi xuống nhặt lên, đưa bình rượu cho ông lão, rồi nói: “Ông à, ông đúng là người vẽ tranh rồi, ông vẽ Nhị Hổ của nhà cháu rất giống.
Có điều ông vẽ Tiểu Hoa lại chẳng giống.
Ông có muốn về nhà cháu ở hay không, cháu có thể đưa Tiểu Hoa cho ông vẽ.”
Lão tú tài liền gật đầu không do dự, cho dù chân ông ta vẫn còn đang run lên không ngừng.
Ông ta tin rằng đây chính là phúc sau này của mình, bởi kể cả có bao nhiêu người trong thôn này thông cảm với ông ta đi chăng nữa, thì trước giờ cũng chẳng có ai hỏi ông ta có muốn về nhà họ ở hay không.
Tiểu Chi Chi thấy ông lại có thể đồng ý như vậy, cô bé vô cùng phấn khích.
Sau này khi bố đi vắng thì còn có ông ở trong nhà, bà cô đáng ghét lần trước sẽ không tới nữa.
Cô bé là một người vô cùng quyết đoán, ngay lập tức muốn ông chuyển nhà.
Kẻ rảnh rỗi Dương Thất Cân vốn dĩ chỉ muốn cướp rượu của lão tú tài để uống, không ngờ rằng, rượu còn chưa được uống mà chẳng hiểu sao lại trở thành người bốc vác rồi.
Tiểu Chi Chi mặc kệ Tiểu Hoa trong tay, vui vẻ hô to: “Chú ơi, nhanh lên một chút, cái rương kia cũng phải đem đi’’
Lão tú tài thật ra vẫn còn chút ngẩn ngơ, ông ta cũng đã bị con hổ và con rắn dọa cho sợ chết khiếp rồi.
Tình cảnh hiện tại giống như “Diệp Công thích rồng*” vậy, ông ta vốn dĩ chỉ là nghe người khác nói qua lại, muốn lừa gạt người nhà quê một chút.
Nhưng lại chưa từng nghĩ có ngày nhìn thấy hổ cùng rắn thật được dẫn đến.
* Dùng để chỉ niềm yêu thích giả tạo, ra vẻ yêu thích thứ gì nhưng thực chất lại không thích nó, thậm chí là sợ hãi, phản cảm.
Lão tú tài lần đầu tiên cưỡi trên lưng cọp, cả người u mê tiến vào ngôi nhà cũ ở Tây Khẩu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...