1
Hôm trước được chia đồ ăn vặt, hôm nay các bạn nhỏ đều hăng hái đến nhà trẻ, từ lúc Tiểu Chi Chi được cô giáo bế vào lớp, mọi ánh mắt tha thiết đều đổ dồn vào cặp sách của cô bé.
Sáng sớm nay Tiểu Chi Chi đã bị bố gọi dậy, làm ầm ĩ lên không đến nhà trẻ một lúc lâu, bây giờ thì nằm nhoài trên bàn ngủ gật mất rồi.
Một tiết học trôi qua, tên béo Vương Tam Bình không chịu nổi nữa, nó là thằng béo nhất, ngang ngược nhất, các bạn học trong lớp đều nghe lời nó.
Tên nhóc xấu tính, nhân lúc Tiểu Chi Chi đang ngủ, trộm cặp sách của cô bé đi.
Đám trẻ hưng phấn hẳn lên, chúng theo Tam Bình đến một góc khác trong lớp.
“Suỵt, nhỏ tiếng một chút, bố tao nói không được ăn hiếp con bé kia.” Tam Bình thò tay vào trong cặp trước, nụ cười của thằng béo tắt ngóm.
“Kẹo dẻo, hôm nay là kẹo dẻo, tao sờ thấy một cây to!”
1
Vương Thúy Thúy phấn khích nói: “Anh Tam Bình, em sờ một chút.”
Những đứa trẻ khác cũng không thể chờ được nữa, quả nhiên đều sờ thấy một cục mềm mềm.
“Là thạch ống, không phải kẹo dẻo!” Vương Thúy Thúy quả quyết phản bác.
“Kẹo dẻo, ngon, dính răng, ăn rất ngon, rất ngọt.” Cậu nhóc đen gầy Lý Hướng Tiến không chen vào được, đứng một bên phấn khích nhảy tới nhảy lui.
Vương Tam Bình từ đầu đến cuối chủ động giữ chặt cặp, ôm cặp, giơ lên, gắng sức lui ra ngoài, ngang ngược nói: “Để tao chia.”
Bỗng cả lũ thấy nó ngã ngửa một hồi lâu, một con rắn hoa dài xù xì rơi ra ngoài, nó duỗi thẳng đầu, ngỡ ngàng nhìn mọi người trước mắt...
“Oa, mẹ ơi, con muốn mẹ cơ!”
Trong chớp mắt, tất cả mấy đứa trẻ đều gào khóc thảm thiết, đứa vừa sờ thấy cục kẹo dẻo lại càng liều mạng hất tay...
Tiểu Chi Chi bị tiếng gào khóc của mọi người đánh thức nhưng còn ngái ngủ, mơ mơ màng màng đứng lên, nhìn thấy Tiểu Hoa bò đến trước gót chân mình, cô bé nhặt lên, nhét lại vào cặp sách, hét to: “Ồn ào chết đi được, không được khóc.”
Cả phòng học như có người nhấn nút tạm dừng, tất cả mọi âm thanh đột nhiên ngừng lại.
Lý Hữu Mai nghe thấy tiếng động bước vào, tò mò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Nhìn thấy cái cặp sách mới nằm dưới đất, Lý Hữu Mai tức giận mắng: “Vừa mới nói xong, đừng có ức hiếp bạn mới, các con ai không nghe lời, một lúc nữa ra xó tường đứng.”
Vừa dứt lời, thì thấy mấy đứa trẻ phá phách đều chạy ra khỏi lớp, ngay ngắn chỉnh tề chen chúc đứng ở xó tường.
Lý Hữu Mai: ...
Cô không nhìn thấy con rắn, chỉ nhìn thấy Tiểu Chi Chi mắt đỏ hoe đứng lẻ loi ở góc phòng, hết sức đau lòng.
(Thực ra là Tiểu Chi Chi vừa mới bị đánh thức, còn đang mơ màng.)
Lý Hữu Mai dắt tay Tiểu Chi Chi, đi ra sân, đứng trước một hàng mấy đứa trẻ đang đứng xó tường nói: “Các con đều là bạn học, phải yêu thương lẫn nhau, lại đây, chúng ta lần lượt nắm tay Tiểu Chi Chi, sau này vẫn là bạn tốt, được không nào?”
Lý Hữu Mai vừa nói xong, mấy đứa nhỏ đều lui về phía bức tường, chân của Vương Tam Bình đang run rẩy, phía dưới chân dần dần ướt đẫm.
Nhìn thấy các bạn nhỏ đứng thành một hàng, Tiểu Chi Chi đột nhiên cảm thấy đi học cũng rất thú vị.
Mấy bạn nhỏ cùng túm thành một hàng đáng yêu như con bọ cạp hồi xưa cô bé bắt được.
Tiếc là con bọ cạp sau đó bị cô bé chơi hỏng rồi!
“Cô ơi, con và các bạn sẽ trở thành những người bạn tốt.” Tiểu Chi Chi ngẩng đầu nghiêm túc nói với cô.
Trong lòng Lý Hữu Mai lại là sự ấm áp, ôi đứa trẻ hiểu chuyện, cho dù bị bắt nạt, cũng không tính toán.
Cô nhìn Tiểu Chi Chi chủ động đến trước mặt, đưa tay ra, nắm tay các bạn khác, những đứa trẻ kia còn đẫm nước mắt, hít nước mũi, nhưng cũng không thể khước từ, đều ngoan ngoãn đưa tay ra.
Bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay nhỏ...!tình bạn hồn nhiên của mấy đứa trẻ, thật là đẹp quá đi à! Lý Hữu Mai cảm động lấy từ trong túi ra cái khăn tay lau lau khóe mắt, hỉ thật mạnh một đống nước mũi.
Chu Mộc lo sợ con gái mình sẽ bị xa lánh.
Nhưng kết quả là lúc đón con gái tan học, anh ta thấy trên mặt con nở nụ cười hạnh phúc, cả người ướt đẫm mồ hôi do chạy nhảy, chơi đùa rất vui vẻ.
Anh ta có một cảm giác vừa tự hào vừa hụt hẫng, con gái mình lớn thật rồi, không ở bên cạnh mình nó vẫn có thể sống tốt.
Nhìn thấy Chu Mộc đến đón con gái, Lý Hữu Mai lại lưu luyến, có Tiểu Chi Chi, các bạn trong lớp vâng lời hơn rồi, thường ngày nghịch ngợm phá phách, hôm nay đều rất ngoan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...