Nông Phụ

Hứa Thảo cũng không
tranh cãi với hắn, mà đỏ mặt tùy ý hắn ôm bản thân ngồi lên kháng. Mãi
cho đến lúc này, tâm của nàng mới buông xuống. Phú Quý đi lên núi nhiều
ngày không về, nàng rất lo lắng, trong thôn cũng có vài thợ săn có đôi
khi đi vào sâu trong núi săn thú đều không có trở lại.

Phú Quý
đặt Hứa Thảo nằm lên kháng, giúp nàng đắp chăn kín mít, nhìn thấy Miêu
Miêu đang nằm ngủ say sưa bên trong, nhỏ giọng thì thầm bên tai Hứa
Thảo: “Ở trong núi vài ngày, bây giờ ta phải đi tắm một cái, nàng ngủ
trước đi.”

Phú Quý tắm rất nhanh liền quay lại, mặc áo lót chui
vào trong chăn, chờ người ấm lên mới vươn tay ôm Hứa Thảo vào lòng. Hứa
Thảo để mặc hắn ôm, qua nửa ngày mới nhẹ giọng hỏi: “Mấy ngày nay ở
trong núi có xảy ra chuyện gì không?”

Phú Quý khẽ cọ cọ vào gáy
trắng trẻo của Hứa Thảo, hít một hơi mùi thơm từ cơ thể nàng mới đáp:
“Không có gì hết, ta săn được một con lợn rừng to, như vậy chúng ta sẽ
không phải lo nghĩ về tiền bạc trong mùa Đông này nữa. Ta nghĩ nếu cha
đồng ý cho chúng ta ở riêng, mà nương có mặt thì chắc chắn chúng ta
không được chia thứ gì, trong nhà mặc dù có vài mẫu ruộng, chúng ta cũng không cần, con lợn rừng này bán đi, bạc kiếm được cũng đủ cho chúng ta
sống qua mùa Đông. Ta tính ở sau viện đào cái hầm, chúng ta có chút đồ
ăn gì cũng bỏ vào đấy. À, hầm cũng phải đem khóa kỹ mới được.” Hắn phi
thường để bụng việc Trần thị cùng Ngưu thị nhân lúc hắn không có nhà mà
bắt nạt vợ hắn.

Trong bóng đêm, Phú Quý khẽ nhíu mày: “Vợ, bây
giờ chỉ có thể ủy khuất nàng, chúng ta hiện nay còn phải ở nơi này, đợi
sang năm ta cố gắng kiếm bạc, chúng ta mua miếng đất, xây mấy gian phòng lớn, khi đó một nhà ba người chúng ta sẽ sống vui vẻ.”

Hứa Thảo
nghe vậy, khẽ cười đáp: “Được.” Thanh âm vừa mềm, vừa ngọt, mới nói
xong, nàng bỗng nhớ ra một chuyện liền nói: “Phú Quý, chúng ta hiện tại
có hơn mười lượng bạc, chàng có muốn sớm chuyển ra ngoài không?”

“Không nên.” Phú Quý không hề nghĩ ngợi gì liền cự tuyệt, “Mười lượng bạc này
là do nàng kiếm được, chúng ta cứ cất kỹ, đề phòng có chuyện khẩn cấp
cần dùng.”

Hứa Thảo có chút do dự, khẽ cựa quậy thân mình, mặt úp vào ngực Phú Quý, nhẹ giọng nói: “Phú Quý, mười lượng bạc kia, ta tính
mua ít ruộng, trong nhà cũng chỉ có vài mẫu ruộng chúng ta chẳng thể
trông mong được gì, ta nghĩ mình mua một ít ruộng, sang năm trồng vài

thứ có thể thu hoạch, còn nếu không thì trồng rau để ăn cũng được.”

Nàng vẫn còn nhớ đến mấy gốc khoai tây kia, đầu xuân nẩy mầm là có thể đem
trồng. Nhất định phải mua được một miếng đất để thí nghiệm.

“Đều nghe lời nàng.” Giọng nói của Phú Quý chợt trở nên trầm thấp, lại có chút dồn dập.

Hứa Thảo chỉ cảm thấy hắn ôm nàng thật chặt, ngay chỗ đùi có cái gì cứng
rắn cọ vào. Mặt nàng lập tức đỏ bừng lên vì xấu hổ, nàng lí nhí nói:
“Phú… Phú Quý, chúng ta mau ngủ thôi, sáng mai dậy còn có rất nhiều việc cần làm.”

“Được, chúng ta ngủ thôi.”

***

Sáng hôm sau, Hứa Thảo bị tiếng nói từ bên ngoài vang vào làm tỉnh. Ngẩng đầu nhìn
thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, chỉ mới đến giờ mẹo một khác mà thôi.

“Tam đệ muội, chuyện hôm trước ta đều đã biết, ngươi cùng Tam đệ như thế
nào, ta cũng không xen vào, nhưng là ngươi phải đi xin lỗi đại tẩu
ngươi.” Giọng Phú Quý có chút lớn, toàn bộ người Dương gia đều nghe thấy được.

Hứa Thảo mặc quần áo vào, trèo xuống kháng, do dự nửa ngày, chính là đứng ở cửa, không có đi ra ngoài.

Theo khe cửa, nàng nhìn thấy Ngưu thị cùng Phú Quý đang đứng trong sân.
Trong bếp, Tiểu An và Thẩm thị nghe thấy tiếng nói cũng đi ra, thấy rõ
là hai người liền không quan tâm lắm, quay lại nhà bếp nấu cơm.

Trong sân, Ngưu thị hơi bất an nhìn quanh một vòng, mới hướng Phú Quý nói:
“Đại ca, việc này ta đã biết sai, sau này nhất định sẽ không tái phạm,
tướng công cũng đã trách mắng ta rồi, nếu không việc này cứ coi như xong đi?”

Phú Quý hừ một tiếng, sắc mặt nặng nề nói: “Như thế nào có
thể coi như xong, hôm nay bằng bất cứ giá nào ngươi cũng phải đi xin
lỗi.”

Đúng lúc này, Trần thị cũng Dương lão cha cũng từ trong
phòng đi ra ngoài, nhìn thấy Phú Quý cùng Ngưu thị, Trần thị sắc mặt
liền đen lại, trừng mắt liếc Ngưu thị một cái, trong lòng bà thật hận,
ngày hôm qua không phải vì nàng ta, cũng không nháo đến mức nhà lão đại
phải ở riêng, bây giờ một con lợn rừng to như thế này, lại không có nửa
phần liên quan gì đến bà. Nghĩ đến việc sau này lão đại đi bán thú săn
được, bà không có một phân tiền nào, trong lòng liền hận đến mức dậm
chân. Bây giờ nhìn lão đại muốn nàng ta đi xin lỗi, liền bỏ đá xuống

giếng nói:

“Vợ lão tam, ngày hôm trước nếu không phải vì ngươi,
chúng ta cũng sẽ không cùng nhà lão đại ở riêng. Bây giờ, tình cảm người một nhà chúng ta bị ngươi khích bác ly gián, Tam Lang cho dù muốn hưu
ngươi, ngươi cũng phải nói một tiếng xin lỗi với nhà lão đại.”

Phú Quý liếc mắt nhìn Trần thị, muốn nói lại thôi, nghĩ đến việc bà ta thủy chung là trưởng bối, lần này nguyên nhân lại do Ngưu thị, nên cũng
không tốt trách cứ điều gì.

Ngưu thị bị mấy người ép đến mức ánh
mắt đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ đáng thương nhìn Dương Tiểu Đồng mới từ
trong phòng đi ra, đáng thương hề hề nói: “Tướng công… ta…”

Dương Tiểu Đồng lạnh mặt nói: “Chuyện tình hôm trước đều do ngươi gây ra, ngươi phải đi xin lỗi đại tẩu.”

Ngưu thị lau nước mắt, đáng thương nhìn Dương Tiểu Đồng nói: “Nếu là ta đi
xin lỗi đại tẩu, ngày sau hảo hảo hầu hạ cha mẹ, không hết ăn lại nằm
lười biếng nữa, chàng có thể… tha thứ cho ta không?”

Dương Tiểu
Đồng trên mặt lộ vẻ do dự, thần sắc có chút giãy dụa, còn không chờ hắn
nói cái gì, Trần thị đứng bên cạnh đã hét to: “Không được! Tam lang, lời ngươi đã nói ra khỏi miệng liền không thể thu hồi.”

Ngưu thị hốc mắt hồng hồng, nhìn về phía Hứa Thảo với ánh mắt mang vẻ cầu khẩn và
hối hận: “Đại tẩu, thật xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta, ta không nên
tự tiện đi vào phòng của tẩu và đại ca, không nên lục lọi đồ trong
phòng, không nên cầm hộp gấm kia, không nên để nương biết đến hộp gấm.
Đại tẩu, ta hối hận rồi, các ngươi tha thứ cho ta lần này được không?”

Hứa Thảo mặt lạnh nhìn nàng ta, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Không đợi nàng nói cái gì, Phú Quý đã lôi kéo tay nàng đi về phía lúc
sáng hắn bỏ con lợn rừng ở đó, vừa đi vừa nói: “Ngươi đã xin lỗi xong,
còn việc gia đình các ngươi như thế nào ta không quản.”

Nói xong, quay sang Hứa Thảo cười nói: “Vợ, hôm nay chúng ta đem con lợn rừng này xửa lý, cái nào để lại ăn thì để lại, cái nào bán thì bán.”

Trần thị nhìn con lợn rừng ước chừng cả ba trăm cân nằm trên mặt đất, mắt
tỏa sáng thèm thuồng. Nghĩ một chút liền đi đến bên cạnh Hứa Thảo và Phú Quý nói: “Phú Quý, con dâu cả, ngày hôm qua ta là bị tiện nhân kia cấp
mê hoặc mới náo loạn như thế. Phú Quý, những thứ đó là mẹ ruột ngươi để
lại, nương làm sao có thể lấy chứ? Hay là các ngươi đừng ở riêng nữa,
được không? Chúng ta đều là người một nhà, việc gì phải phân gia đúng

không?”

Dương lão cha sắc mặt trầm xuống, khẽ khụ hai tiếng. Hứa
Thảo và Phú Quý cũng không phải đứa ngốc, làm sao có thể không ở riêng.
Trần thị này nghĩ thật tốt, không ở riêng, Phú Quý kiếm bạc, săn thú,
nàng đều được phân đến một phần.

Lúc này, Dương Tiểu Đồng đã lôi kéo Ngưu thị đi vào bếp nói: “Ngươi mau vào nấu cơm.”

Ngưu thị nghe vậy, lau nước mắt, kinh hỉ nhìn về phía Dương Tiểu Đồng nhỏ
nhẹ hói: “Tướng công, vậy là chàng tha thứ ta rồi đúng không?”

“Ngươi đi làm cơm trước đi, có gì nói sau.”

Ngưu thị nghe vậy mới vui vẻ đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm. Còn Phú Quý ở bên này, vừa nghe Trần thị nói xong, liền vội vàng đáp: “Nương, nếu cha đã nói ở riêng, chúng ta liền ở riêng thôi, hơn nữa, phòng đều đã đổi,
bếp cũng chuẩn bị xây xong rồi.”

Trần thị nghe vậy mặt đều đen
lại, chỉ vào con lợn rừng kia nói: “Được, nếu các ngươi muốn ở riêng,
lợn rừng này phải chia cho ta một nửa.”

Dương lão cha nhìn bộ
dáng tham lam của vợ mình, sắc mặt càng ngày càng đen. Nhưng ông cũng
biết rõ vợ mình sẽ không kiếm chác được chút gì từ lão đại, nên mới
không xen vào. Quả nhiên, Phú Quý nghe vậy, liền nở nụ cười nói: “Nương, chia cho người một nửa cũng được, vậy ruộng đất trong nhà có thể phân
cho chúng ta hai mẫu được không?”

Trần thị mặt ngày càng khó coi, tức giận hét: “Không được. Có tám mẫu đất phân cho các ngươi rồi mấy người chúng ta ăn bằng gì?”

Phú Quý bảo Hứa Thảo vào nhà lấy dao mổ heo ra, sau đó mới quay sang Trần
thị đáp: “Nương, trừ khi người lấy hai mẫu ruộng đổi lấy một nửa con lợn rừng, còn không thì thôi.”

Trần thị chán nản nói: “Vậy ngươi
hiện tại cứ chia cho ta một nửa con lợn trước, chờ cha ngươi trở về đem
khế ước đất cho ta rồi ta cấp cho ngươi, được không?”

Phú Quý lắc đầu: “Không được. Phải một tay giao khế ước, một tay nhận thịt.”

Hắn cũng không phải kẻ ngu, ngày trước nương mượn bạc hắn, hắn đều cho. Nay nương không ưa vợ hắn, khó xử vợ hắn đủ điều, hắn tự nhiên sẽ không cho bà thứ tốt.

Trần thị xém chút nữa bị Phú Quý chọc tức chết,
không biết một Phú Quý ngu ngốc ngày xưa đi đâu mất rồi, sao bây giờ lại khôn khéo như thế. Hừ, khẳng định là tiểu tiện nhân kia xúi giục, thật
đáng giận!

Quên đi, ở riêng liền ở riêng, bọn họ đừng hòng được
chia một chút gì từ trong nhà. Trần thị căm tức, liếc xéo Phú Quý một
cái, mới xoay người bỏ đi.

Phú Quý bắt đầu bận lu bu lên. Mấy
người thợ xây bếp cũng đã đến, đều là người cùng một thôn, nhìn thấy Phú Quý mổ bụng lợn rừng, vội cười nói: “A, Dương Lăng Tử, không tệ a, săn
được một con lợn rừng lớn thế này.”


Phú quý cười hắc hắc hai tiếng đáp: “Mấy ngày hôm trước đi ngọn núi săn mồi, ít nhiều nhờ Hắc Tử mới săn được con lợn này.”

Người nọ cảm thán: “Còn không phải là, Hắc Tử nhà các ngươi thật giỏi, hảo chó săn a.”

Phú Quý lại cười ngây ngô nói: “Đức Tử thúc, Thanh Sơn huynh đệ, các ngươi
nhanh chóng đem bếp xây xong, đến lúc đó chúng ta mời các ngươi ăn bữa
cơm.”

Mấy người còn đứng tán gẫu một lát, mới tách ra, bắt đầu
làm việc. Hứa Thảo thấy không có việc gì của mình, chuẩn bị đi về nhà mẹ đẻ mượn mấy cái chậu để đựng thịt, lại lấy thêm vài cái bánh bột ngô,
nàng và Phú Quý từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa ăn cái gì đâu.

Lí thị nhìn thấy Hứa Thảo đến, vội vàng hỏi: “Sao lại đến đây? Có ăn sáng chưa?”

Hứa Thảo nói: “Dạ, con cùng Phú Quý còn chưa ăn, sang đây tính mượn vài cái chậu gỗ về đựng thịt heo, Phú Quý săn về được một con lợn rừng lớn ở
trong núi.”

Lí thị vui mừng, đi nhanh vào nhà lấy ra mấy cái chậu gỗ, đưa cho Hứa Thảo nói: “Ngươi cầm được không? Hay để ta gọi cha
ngươi bưng qua giúp, đây là bánh bột ngô, ngươi mang vài cái về mà ăn,
đừng để bị đói. Mẹ chồng của ngươi cũng thật là, đã không phân cho hai
ngươi cái gì, thế mà còn không cho các ngươi ăn cơm, quá đáng thật.”

Hứa Thảo thật ra cảm thấy không có vấn đề gì, liền đáp: “Nương, không sao,
rạch ròi chút cũng tốt, mất công đến lúc có chuyện lại nói này nói kia.
Không ăn thì không ăn, hai ngày nữa bếp xây xong ta cùng Phú Quý tự nấu
được.”

Lí thị gật đầu nói: “Đành vậy, buổi tối ngươi cùng Phú Quý nhớ lại đây ăn cơm a, đừng có quên đó.”

Hứa Thảo mang theo mấy cái chậu gỗ và bánh bột ngô về Dương gia. Phú Quý ăn bánh bột ngô xong, mới tiếp tục xẻ thịt. Bận rộn hơn hai canh giờ mới
xem như xong, con lợn rừng này ước chừng được khoảng bốn chậu gỗ thịt
lớn.

Vương Xảo Nhi biết Phú Quý đã trở lại, vội vàng chạy đến,
mua một cái giò heo, ở trên trấn giá thịt heo là mười tám văn tiền một
cân, Phú Quý chỉ lấy mười lăm văn tiền, Xảo Nhi vui vẻ ra về. Người
trong thôn nhìn thấy Xảo Nhi mua thịt heo từ nhà Phú Quý, khẳng định Phú Quý săn được một con heo lớn, đều chạy đến mua thịt.

Phú Quý để
lại hai cái giò heo, đem thịt heo lưu lại một ít, còn lại đều chuyển vào trong viện, hướng về phía mọi người nói: “Thịt heo mười lăm văn tiền
một cân, đầu heo thì mười ba văn tiền một cân.”

Trời sắp vào
Đông, chắc chắn sẽ có tuyết rơi, đến lúc đó thịt heo trên trấn sẽ tăng
giá, Phú Quý bán giá này không quá mắc, mọi người vẫn có thể mua, bất
quá đều là người đến xem thì nhiều, còn người mua lại ít, dù sao mọi
người trong thôn cũng không giàu có gì.

Có người mặt dày nói: “Phú Quý, ngươi bán trước cho ta hai cân, ngày mai ta trả tiền được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận