Bên tai thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng động nhỏ nhẹ, Dương Hoằng biết giờ này Trương La nương mới quay lại phòng,ngày nào bà cũng làm đến trời sặp tối mới xong.
Đại Bá nương tên Cầm Hoa, thôn rất xa nếu tính phải 4 thôn mới đến, Cầm Hoa nương rất lười nào việc nhẹ nhanh thì bà giành làm, cực nhọc tốn công sức thì Mẫu Thân nguyên chủ Trương La nương.
Phòng Đại Bá phụ có hai nhi tử, đại ca Dương Kha 17 tuổi đang theo học ở thị trấn cảnh hạt, nghe nói rất được phu tử khen, vì điều đó đại phòng lấy làm hãnh diện, tất cả chi tiêu cứ đầu tháng bay vào Dương Khả.
Nhị ca Dương Kiêu 14 tuổi có danh tiếng không tốt, thích ức hiếp kẻ yếu, gặp mạnh trốn xa.
Dương Hoằng xuyên đến cổ đại đã được 3 ngày, điều nằm 3 ngày nghỉ dưỡng, thật ra đã khỏe lắm rồi, nhưng vì chưa nhớ hết ký ức của nguyên chủ, phải 3 ngày mới dụng hợp được.
Dương Hoằng kế thừa trí nhớ của nguyên chủ quá ít, tới lui chỉ có gia đình ngoài ra chẳng có nhiều để nhớ, chỉ biết ở đây thôn Vĩ Khê, cả thôn hơn 60 hộ, nhà Dương gia một trong nằm ở cuối phía tây thôn, thuộc nơi hẻo lánh, tất cả thành viên Dương gia điều ở chung,sau khi tổ mẫu và gia gia mất đai bá đến giờ vẫn không phân gia,Chắc đợi Dương Kha công danh đề bản, lúc đó đại phòng mới phân,đại bá Dương Nhan suy tính sâu xa khôn thật.
Dương đệ khôn khéo thì không có nhưng là một người thành thật,cũng muốn Dương gia rạng tổ.
Phụ thân hiện đang làm thêm ở bến tàu Bách Thương đến này chưa về, đi chung còn có đại bá phụ.
Ở nhà Dương Kiêu Ỷ thế hiếp người, ra đường bình yên không sao , mỗi khi thua ai chạy về nhà kiếm chuyện đánh Dương Hoằng cho hết giận.
Không biết sao lần này ra tay đánh rất nặng, dẫn đến nguyên chủ ra đi, cậu lại xuyên vào.
Càng nghĩ đầu Dương Hoằng càng đau nhói,ở đâu cũng khổ như nhau, chỉ thay đổi nơi sống, may mắn, còn trẻ ra mấy tuổi, trí nhớ học hỏi ở hiện đai không biết áp dụng được không?.
Dương Hoằng cũng không có gì nhớ nhung chốn cũ,nhà ngối vách gạch đơn sơ khó kiếm tiền làm giàu,chỉ là học nhiều kiến thức nuôi sống, ở nơi đất nước đã phát triển,thì một nông phu như hắn cũng không làm nên sự nghiệp lớn,an gia ở đây cũng tốt ít nhất mình có giá đình, có nơi để cố gắng,thời cổ đại không phải có nhiều thứ quý hiếm sao?.
Lấy tay sờ lên trán nơi vết thương đã khiến nguyên chủ ra đi, nhờ thế Dương Hoằng trùng tên xuyên vào, trong lòng nói"yên nghỉ đi phụ mẫu của ngươi tả sẽ xem như phụ mẫu của ta chăm sóc nuôi dưỡng.
"
Dương Hoằng quay sang nhìn người phụ nhân kế bên, do nguyên thân bị thương ở đầu, nên bà không yên tâm để cậu ở một mình, nhìn Trương La nương đã thiếp đi khi nào, nhờ ánh trăng tỏa qua khung cửa sổ rách trống, Dương Hoằng có cơ hội để nhìn bà, đường viền khuôn mặt hơi tròn phúc hậu, bà có ngũ quan cân đối tuổi tầm 30,nhưng vì làm khổ phơi nắng nhìn đã qua 30 tuổi.
"Chắc mình giống mẫu thân nhiều hơn, nhìn sẽ soái ca.
"
Giọng nói khàn khàn nhẹ cắt lên, tay không biết khi nào đã nắm chậc lại.
Dương Hoằng biết từ giờ hắn không còn một mình nữa.
Nghĩ nghĩ không biết ngủ khi nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...