Nông Phụ Mạnh Nhất Nông Nghiệp Cũng Phải Bị Đảo Lộn


Vân Chước muốn đi ra ngoài chạy bộ, Tùy An cũng nhanh chóng đuổi theo.

Tùy An kỳ thực vẫn cảm thấy rất khó chịu, lúc chạy có vệt nước chảy xuống chân, mặt cô đỏ bừng, cắn chặt môi để không phát ra tiếng rên rỉ.

Vân Chước thở hổn hển khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, nhưng khi nhìn mặt trời đang mọc cô mỉm cười rạng rỡ.

Tùy An nhìn chằm chằm Vân Chước .
Mục Thời Nghi đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào Vân Chước.

Hắn luôn biết Vân Chước là người như thế nào, kiên nhẫn, ôn hoà, mềm lòng lại có chủ kiến, cần mạnh mẽ thì mạnh mẽ, ăn mềm không ăn cứng.  
Hắn quay lại sân trong.

Bạch Dật Hiên đi đến bên cạnh hắn than thở:
"Bệnh này không dễ chữa!”
"Thiếu cái gì bảo Phúc Hi đi mua!"   
"Chưa chắc đã mua được, huynh mau mau khỏe lại, đi vào núi tìm!"   
Mục Thời Nghi hừ lạnh một tiếng.

Hắn hai ngày nay tu dưỡng thoả đáng, miệng vết thương lành lại rất nhanh.


"Sau mười ngày nửa tháng là có thể tự do đi lại.

Đến lúc đó chúng ta vào trong núi đi dạo, Chước Chước nàng ấy muốn đào một ít thảo dược quý để bán tích bạc!”
Mục Thời Nghi nói rất bình thản và dịu dàng.

Bạch Dật Hiên không chịu được trêu chọc,
"Chậc chậc chậc, những lời này của huynh, nếu để cho đám tùy tùng của huynh nghe được, chắc chắn sẽ há hốc mồm!"
“Nàng dâu cưới về không phải là để cưng chiều sao?”
Mục Thời Nghi hỏi ngược lại.

Lại nói thêm:
“ Ngươi chưa thành thân, cũng không có cô nương mình thích, ngươi không hiểu!”   
"..."
Bạch Dật Hiên há miệng nói mấy câu chửi rủa.  
Trong lúc ăn sáng, Vân Chước giục Phục Hi đi lát nữa ăn xong nhanh chóng đi huyện thành bốc thuốc, Phục Hi nhanh chóng đồng ý.
Muốn Vân Chước đưa tiền là không có khả năng, đây là nha hoàn Mục Thời Nghi mua về, vả lại hiện tại cô chỉ còn hai lượng bạc.  
Ăn sáng xong, cô vẫn như trước giao Sính Đình cho Mục Thời Nghi, cô dẫn Tùy An đi đào thảo dược.

Tùy An cũng nhận diện được một số dược liệu, nhưng không bằng Vân Chước , là một tay ngang trong những tay ngang.

Vì có thêm Tùy An, Vân Chước dũng cảm hơn một chút, dám đi sâu vào trong núi, cô vẫn không tư chối bất cứ thứ gì, nhìn thấy loại thảo dược nào cũng đào, bất kể nó có được giá hay không.

Tùy An đi theo Vân Chước , phu nhân đào cái gì, cô cũng sẽ đào theo cái đó.

"Hửm……"   
Vân Chước hai mắt sáng lên, ngồi xổm xuống nhanh chóng đào bớt cỏ đi.

"Linh chi a, Tùy An, là linh chi a!" Vân Chước vui mừng vô cùng, thanh âm có chút run nhẹ.

"Chúc mừng phu nhân!"
Tùy An cũng mừng cho Vân Chước.

Vân Chước dùng cả hai tay cầm nấm linh chi, nó còn to hơn, không biết là bao nhiêu tuổi, nhưng khẳng định bán được rất nhiều bạc, cô chưa từng thấy trước đó.

Cô ngước mắt lên và nói với Tùy An:
"Tùy An, đây là ta thấy trước, không thể chia cho ngươi được!"   

"Là phu nhân tìm được linh chi, nô tì không dám cùng phu nhân chia bạc!”   
Vân Chước cười lớn sau khi nghe điều này.

Xoa hai bàn tay, cẩn thận nhổ nấm linh chi lên, cả cây nhỏ bên cạnh cũng không bỏ qua.

Hái được một cây linh chi lớn, Vân Chước vô cùng sung sướng.

Dùng lá gói cẩn thận, sợ làm hỏng nó.

Vân Chước quyết định mang về nhà, nhìn thấy nhiều ngôi nhà trong thôn có khói bếp bốc lên, hẳn là đã đến giờ cơm trưa. 
"Tùy An, chúng ta trở về thôi!"   
"Vâng!"   
Người ta nói rằng may mắn đến muốn cản cũng không được, Vân Chước phát hiện ra một vạt lớn nấm Kê Tùng.

Cô cùng Tùy An nhổ chúng lên mang về nhà.

Cô đã suy nghĩ xong cách ăn món nấm kê tùng này như thế nào rồi.
Ở nhà.  
Thời điểm Mục Diệu Tây tới, Mục Thời Nghi đang đọc sách dưới mái hiên.

Bạch Dật Hiên ở bên cạnh bày cờ, tự mình chơi cờ một cách vui vẻ.

Hoàng thẩm mua được một con gà mái già trong thôn, ngồi bên cạnh giếng thu thập, định buổi trưa nấu canh gà.

Đây là Mục Thời Nghi dặn dò, phu nhân thân thể không tốt, canh gà, canh vịt, canh cá, canh xương sườn luân phiên sắp xếp.


“Tam ca!”
Mộc Diệu Tây ở ngoài cổng nhẹ nhàng gọi một tiếng, nín thở bình tĩnh đi vào trong sân, suy nghĩ nên mở miệng thế nào.

Mục Thời Nghi thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Mục Diệu Tây một cái, tiếp tục đọc cuốn binh thư trên tay.

Bạch Dật Hiên đặt quân cờ xuống đứng dậy vẫy vẫy chiếc quạt đi ra ngoài.

“Tam ca!”
Mục Diệu Tây lại nhẹ nhàng gọi một tiếng, giọng yếu ớt hơn rất nhiều.

Mục Thời Nghi ngước mắt lên nhìn Mục Diệu Tây
"Ngươi có chuyện?"   
"Tam ca, trong nhà gặp trộm, cha đã báo quan.

Nha môn bên kia huynh có thể đánh tiếng, thúc giục bọn họ nhanh chóng phá án, truy bắt tên trộm về quy án không?” 
Mục Diệu Tây nói xong tay ở trong tay áo siết thành nắm đấm.

Hắn cảm thấy có chút nhục nhã và không cam lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui