Nông Phụ Mạnh Nhất Nông Nghiệp Cũng Phải Bị Đảo Lộn


Vân Chước cảm thấy mình có thể hành động.

Cô đề nghị Sính Đình và Mục Thời Nghi ở lại bồi dưỡng tình cảm, còn mình đeo sọt tính toán ra ngoài hái thảo dược.

Cô không thể đi đến nơi quá xa, Mục Thời Nghi cũng không cho phép, cô cảm thấy chột dạ, cũng hiểu rõ thân thể này bệnh tật rất nghiêm trọng.  
“Ta sẽ đi xung quanh sau nhà thôi, không đi xa đâu!”   
“Mẹ, con muốn ở cùng mẹ!”
Sính Đình muốn đi theo.

Vân Chước kiên quyết không đồng ý.

Bất chấp đôi mắt của Sính Đình đỏ bừng và vẻ mặt không đồng tình của Mục Thời Nghi, cô vẫn kiên quyết bước ra ngoài.

Ngôi nhà này ở cuối thôn, cũng có không ít đồng ruộng của người khác, trên đồng ruộng vẫn còn người đang làm việc.

Bên kia là ngọn núi nhấp nhô, cũng có thể nói là dưới chân núi, còn có một dòng suối nhỏ từ trên núi chảy ra, không biết nó kéo dài đến đâu.


Vân Chước hít một hơi thật sâu.

Đi tới chân núi.

Ở trong sân, Sính Đình trừng mắt nhìn Mục Thời Nghi rồi đùng đùng đi vào nhà.

Mục Thời Nghi nhìn Phúc Hi rồi nói:
"Ngươi đi theo đi!"   
"Vâng!"   
Hoàng thẩm vẫn đang bận rộn trong bếp, sau đó quét sân, lau nhà, giặt quần áo, cuốc đất sau vườn để trồng rau.

Sính Đình ở trong phòng không chịu ra ngoài.

Mục Thời Nghi ngồi trên xe lăn, Bạch Nhất Hiên khuyên hắn về phòng nằm xuống, hắn đang bị thương tốt nhất nên nằm xuống nghỉ ngơi vết thương sẽ nhanh chóng bình phục hơn.

“Ta không có tâm tư nằm, cũng không thể nằm!”
Mục Thời Nghi nói xong, hắn nhẹ nhàng thở ra.

Hắn đang lo lắng cho Vân Chước đi ra ngoài một mình.

Nắng tháng sáu vẫn còn rất gắt, phơi nắng một hồi Vân Chước có một chút cảm thấy chóng mặt, nhưng cô biết lúc này mình có hai lựa chọn, một là tự lực cánh sinh, hai là trở thành một con sâu gạo.

Cô muốn tự lực cánh sinh thì phải cố gắng.

Cô đưa tay dựa vào cây cổ thụ nghỉ ngơi một lúc, cơn choáng váng từ từ đi qua cô mới tiếp tục đi, đợi tiến vào rừng có đại thụ che ánh mặt trời, vẫn còn chút gió sẽ tốt hơn nhiều.

Cô nhận biết được rất nhiều dược liệu, dù cao hay thấp, quý hay rẻ tiền khi nhìn thấy cô đều sẽ đào lên, rũ sạch đất rồi bỏ vào giỏ trên lưng.

Cô đi đi dừng lại, đào đào dừng lại, cứ cảm thấy bị cái gì đó nhìn chằm chằm, nhưng quay lại nhìn lại không thấy gì cả, ngược lại có một con sóc nhảy qua cành cây khiến cành cây lung lay, mấy con chim đậu trên cành kêu cúc cu cúc cu, con chim nhỏ trong tổ chưa biết bay kêu réo không ngừng.
"..."   

Vân Chước cho là bản thân quá nhạy cảm nên quay lại tiếp tục tìm tìm tìm, đào đào đào, khi chiếc giỏ trên lưng đầy đến mức không thể đựng thêm cô mới xuống núi về nhà.

Về đến nhà, vừa mở cổng ra liền thấy Mục Thời Nghi đang ngồi dưới mái hiên, còn Sính Đình chạy như bay ra ngoài:
“Mẹ, người về rồi!”   
"Ừm ừm!" Vân Chước xoa đầu Sính Đình.

“Đều là thảo dược sao?”
Sính Đình tò mò hỏi.

"Đúng vậy!"   
Cô đổ các loại thảo dược bên giếng, múc nước rửa sạch sẽ, rồi sau đó phân loại sắp xếp phơi khô, Sính Đình ở một bên giúp cô.
Bạch Dật Hiên hiếu kỳ nhìn qua, thực sự đều là dược liệu, nhưng tất cả đều là dược liệu rẻ, giá tiền rẻ, hiểu quả trị liệu ở mức trung bình.  
Nó rất phổ biến, có thể đào và đem đi khắp nơi.

"Cô biết y thuật sao?"
Bạch Dật Hiên nhìn Vân Chước đang rất bận rộn hỏi.

"Không biết a, nhưng ta lớn lên ở trên núi, nhà ta cũng thu thập dược liệu để bán, ta đi theo cũng biết được không ít.”
Dưới chân núi không có dược liệu tốt là chuyện bình thường, có quá nhiều người hái.

Đợi thân thể cô khỏe hơn, cô sẽ đi vào trong núi, nhất định phải tìm được một ít thảo dược quý, thảo dược có gía trị cao.


"Thì ra là vậy!"   
Bạch Dật Hiên thản nhiên đáp lại.

Vân Chước và hắn cũng không quen, cũng không có gì để nói, dược liệu đã được sắp xếp gọn gàng, nhìn sắc trời còn sớm cô tính toán ra ngoài một chuyến.

Cô cũng không chào hỏi Mục Thời Nghi, chỉ bảo Sính Đình ở nhà trước khi đi ra ngoài.

"Chước Chước, nàng vẫn muốn ra ngoài sao?" Mục Thời Nghi hỏi.

"Ừ, nhân lúc trời còn sớm, ta sẽ đi lấy thêm một ít rồi quay lại, Sính Đình giao cho huynh đó!” Những dược liệu này tuy không được giá, nhưng tích tiểu thành đại.

Cô một chút cũng không ghét bỏ ít tiền.

Vân Chước vừa đi ra ngoài, liền nhìn thấy Phúc Hi từ chân núi trở về, nàng nheo mắt hỏi:
"Vừa rồi là ngươi đi theo ta ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui