Mục Thời Nghi trong lòng khó chịu, nghĩ đến lại thấy sợ hãi, hận ý của Vân chước lớn hơn so với hắn tưởng tượng.
Cũng nghiêm trọng hơn Muc gia nghĩ.
Hắn nhờ Triệu Nghị đẩy minh đi dạo ngoài sân, hắn không dám đối mặt với Vân Chước, trong lòng cảm thấy áy náy.
"Triệu Nghị!"
"Tướng quân!"
“Lát nữa ta sẽ viết một bức thư, ngươi cùng với bọn họ về kinh thành giao cho ngũ hoàng tử, chỉ cần nói ta bị thương nặng, tạm thời không thể về kinh thành.
Thời điểm luận công bạn thưởng, cứ lấy công trạng của ta chia cho các ngươi.”
"Tướng quân..." Triệu Nghị lo lắng.
"Tướng quân, đó là công trạng ngài liều mình mới kiếm được, chuyến này ngài về kinh thành là muốn được phong hầu a.”
Đơn phương độc mã xâm nhập vào quân địch, chặt đầu nguyên soái của kẻ địch, khiến trận chiến này đại thắng, công lao như vậy, ai giám phân chia?
Tất cả mọi người đều biết, lần này tới kinh thành, Mục Thời Nghi sẽ được phong Hầu, đại quan cấp bậc tòng nhất phẩm.
"Triệu Nghị, trước ngươi hãy nghe ta nói.
Ta tự nguyện từ bỏ chức hầu tước, vẫn không thể trốn thoát.
Nếu Ngũ hoàng tử bảo vệ các ngươi chu toàn, các ngươi nhất định sẽ được thăng chức, không còn là tiểu tốt đi theo bên cạnh ta nữa, miễn là các ngươi thăng chức, lưu lại kinh thành bất luận là đến doanh trại ở ngoại ô kinh thành hay là cấm vệ quân, đối với ngũ hoàng tử mà nói đều là chuyện tốt, hắn hẳn là rất sẵn lòng thúc đẩy việc này.”
"Thái tử vốn dĩ hiền minh được lòng người, ngũ hoàng tử muốn bước thêm một bước, nếu không đủ người ủng hộ, khó thành đại sự, Triệu Nghị, đây là cơ hội của ngươi và ta.”
"Tướng quân, ngài trung thành với Ngũ hoàng tử sao?" Triệu Nghị hỏi.
Mục Thời Nghi mỉm cười nói:
"Triệu Nghị, đừng để một chút lợi ích nhất thời mê hoặc, đối với thân phận như chúng ta, không phải chỉ dựa vào vũ lực mà còn phải dựa vào cái đầu nữa, một bước sai dẫn đến những bước tiếp theo cũng sẽ sai, một chút bất cẩn sẽ thua cả ván cờ, người mất nhà tan, không nên vội vàng đánh cược.”
Bất luận là thái tử hay ngũ hoàng tử, đều không phải là người mà Mục Thời Nghi hắn muốn nịnh nọt, nhưng là lợi ích mà bọn họ đưa ra, sau khi cân nhắc lợi lại, hắn sẽ quyết định lên thuyền của ai.
"..."
Triệu Nghị trầm mặc một lát mới nói:
"Thuộc hạ đã rõ!"
"Lần này đi kinh thành, ngươi còn phải làm một việc nữa, tìm cho Hứa Kiều Nhất một cuộc hôn nhân, đừng để cô ta lưu lại ở phủ!"
"Tướng quân, tại sao thuộc hạ không thể cưới nàng ta?"
Mục Thời Nghi lắc đầu,
“Đừng nói những điều ngu ngốc như thế nữa, Hứa Kiều Nhất không xứng đáng với ngươi, việc hôn sự của ngươi phải nhìn lại.
Bất luận là nhân phẩm hay dung mạo, tất cả đều phải tốt nhất, giỏi nhất, huống hồ ngươi cũng không thích nàng ta, thú vào nhà để làm gì? Hai ngưoi nhìn nhau thấy hài lòng sao?”
Triệu Nghị gãi đầu cười ngượng ngùng:
“Thuộc hạ chỉ là muốn phân ưu với tướng quân!”
Mục Thời Nghi nghe vậy bật cười
"Đây vốn dĩ là nhiệm vụ của Từ Khôn, nhưng Hứa Kiều Nhất lại xuất hiện ra tay cứu mạng.
Ha, tâm tư của nàng ta thât đáng khinh, ban đầu ta cũng không muốn quan tâm, nhưng Chước Chước hiện tại đang tức giận, ta bên ngoài không có ai, nàng ấy luôn muốn sắp xếp cho ta một người khiến ta tức giận, nếu biết một người như vậy tồn tại..."
Mục Thời Nghi sợ Vân Chước tức giận, thật sự nạp thiếp cho hắn.
sau này cô sẽ không đến gặp hắn, càng ngày càng xa cách.
Dứt khoát trước không về kinh thành, đợi Vân Chước nguôi giận, tình cảm của bọn họ ổn định, lại đi lấy lại những thứ thuộc về hắn.
Vả lại, một hầu gia nắm binh quyền trong tay, có vài binh lính quan trọng, sau này muốn thay đổi chức vị có thể dễ dàng trù tính.
“Vậy ngài tính toán lưu lại ai?”
"Phúc Hi lưu lại, Nhất Hiên không thể đến kinh thành!"
Triệu Nghị rõ ràng.
Phúc Hi đã không làm tốt công việc của mình, đến Mục gia nhiều lần nhưng không phát hiện ra phu nhân chịu ấm ức, xác thực đáng phạt.
"Đêm nay ngươi cần đi xử lý chút việc này !"
Mục Thời Nghi thì thầm vào tai Triệu Nghị:
"Tất cả bạc của Mục gia được giấu sau chiếc tủ đó.
Ngươi đến lấy nó mang lên chùa thắp hương đi!"
Những đồng bạc đó vốn dĩ của hắn giờ hắn lấy lại, giám đối xử khắt nghiệt với thê nữ hắn như vậy, còn một đại gia đình ăn sung mặc sướng, đừng trách hắn tàn nhẫn.
"Vâng!"
Triệu Nghị đẩy Mục Thời Nghi vào sân trong.
Mục Thời Nghi liếc nhìn phòng Vân Chước và Sính Đình ngọn đèn đã tắt, hắn nhẹ nhàng thở ra rồi quay trở về phòng mình.
Trên người có vết thương, nằm xuống cũng sẽ đụng chạm đến vết thương.
Mục Thời Nghi nhẹ nhàng thở một hơi,
“Đi làm việc đi, cẩn thận một chút, đừng kinh động đến người trong nhà…”
Mục Thời Nghi dừng một chút, lại nói:
“ Thời điểm rời khỏi gây động tĩnh lớn một chút, để mấy người trong Mục gia cho rằng chỉ là tên trộm bình thường, còn có dấu giày, không được lưu lại dấu vết.”
"Thuộc hạ đã rõ!"
Triệu Nghị là một người thông minh và có năng lực, sau khi nhận lệnh của Mục Thời Nghi, ngay lập tức đi tìm một đôi giày lớn mang vào, nhanh nhẹn không tiếng động nhảy qua tường đi về hướng Mục gia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...