Kỹ năng nấu nướng của Hoàng thẩm rất tốt, các món ăn thẩm nấu có độ mặn vừa phải, Vân Chước ăn một miếng đã thích.
Suy nghĩ sau này nếu thật sự cùng Mục Thời Nghi đoạn tuyệt quan hệ phải mời Hoàng thẩm đi cùng.
Sau bữa tối, sắc trời vẫn còn sớm Vân Chước nhờ Hoàng thẩm đun nước cho cô tắm rửa gội đầu.
Người xưa thực ra rất thông minh và nhiều ý tưởng, phòng tắm rất thú vị, sau khi tắm rửa xong Vân Chước ngồi dưới mái hiên.
Vì mới tắm xong nên mặt cô hơi đỏ, nước da trông khá hơn nhiều nhưng khi tóc khô, sắc mặt cô lại tái nhợt, lộ ra chút gầy yếu và bệnh tật.
Cô chậm rãi đứng dậy trở vào phòng, nhờ Hoàng thẩm tắm rửa gội đầu cho Sính Đình còn cô đi lấy quần áo và giày vớ.
Sau khi Sính Đình tắm rửa sạch sẽ, Vân Chước chải tóc cho cô bé.
Vì đã dùng thuốc trị chấy, hai mẹ con không còn chấy sống trên đầu nhưng trên tóc vẫn còn trứng chấy, phải chải từ từ bằng lược.
Vân Chước chậm rãi chải cho Sính Đình “ tách, tách, tách” da đầu cô tê dại.
Trời đang tối dần, cũng đã đến lúc phải về phòng đi ngủ, Vân Chước vẫn còn một việc phải làm, đó là uống thuốc.
Thuốc của cô quá đắng.
Sau khi uống một ngụm cô ói muốn lòi mắt, không thở nổi.
Thật là khó uống.
Mục Thời Nghi đợi cô uống thuốc xong liền đưa kẹo trái cây cho cô.
Vân Chước vội vàng nhận lấy nhét vào trong miệng, vị ngọt át đi vị đắng, cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Cô nhìn vẻ mặt Mục Thời Nghi không thay đổi khi uống thuốc, không khỏi hỏi:
“Thuốc của huynh không đắng sao?”
Mục Thời Nghi nghe xong mỉm cười: “Đắng chứ, không những đắng, uống xong vẫn rất đau, nhưng không uống không được!”
Vân Chước có chút tò mò về thuốc của Mục Thời Nghi khó uống đến mức nào.
Cô nhìn thấy đáy bát còn sót lại một ít nước thuốc, dùng ngón tay chấm vào rồi nếm thử một chút nhưng lại nhanh chóng phun ra:
"phi, phi, phi!"
"Huynh cái này......"
Thuốc của cô rất đắng.
Còn thuốc của Mục Thời Nghi vừa tanh, lại đắng và còn một chút vị chua khó tả.
"Khó uống như vậy, làm sao huynh có thể uống được hay vậy?" Vân Chước nhịn không được hỏ i.
"Không uống sẽ chết!"
Mục Thời Nghi nhẹ giọng nói.
Hắn cau mày nhìn Vân Chước,
“Năm đó ta nghĩ ra ngoài lập nghiệp, hành động có chút quả quyết tàn nhẫn, còn có một chút nhiệt huyết không sợ gì cả, cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã cũng vẫn giám xông vào, nhưng sau lại bị thương nặng, lúc nằm trên giường trong đầu ta chỉ nghĩ phải sống sót trở về đoàn tụ với mẹ con nàng.”
"..."
Vân Chước nhìn thấy có chút chột dạ liền quay đầu đi.
"Chỉ là ta không ngờ rằng nàng sẽ bị những người đó hành hạ, con gái chúng ta cũng bị bắt nạt.
Chước Chước, ta rất hối hận năm đó không mang nàng cùng đi.
Với sự thông minh cơ trí của nàng, tùy tiện đi chỗ nào nàng đều có thể sống tốt."
Ngàn vàng cũng không thể mua được thuốc hối hận, vạn kim khó cầu hắn đã sớm biết rõ.
Mục Thời Nghi hối hận, Vân Chước xem ở trong mắt.
Cô thở dài một hơi nói:
"Mục Thời Nghi, nếu ngày đó huynh quay về, thứ chờ đợi huynh không phải là người sống mà là một thi thể thì huynh làm thế nào?"
Mục Thời Nghi híp híp mắt nhìn Vân Chước, run giọng hỏi:
"Chước Chước, tại sao nàng lại nói như vậy?"
"Hãy nói cho ta biết, nếu ngày đó quay về thứ chờ huynh là một thị thể, một phần mộ hay một nắm đất vàng, huynh sẽ làm gì?"
"Ta nghĩ ta sẽ giết hết tất cả bọn họ..."
Mục Thời Nghi giật mình trước suy nghĩ của chính mình.
Nhưng hắn biết rằng đây không phải là lời nói để dỗ dành Vân Chước, hắn thực sự sẽ giết tất cả người trong Mục gia chôn cùng Vân Chước.
Tình cảm của hắn đối với Mục gia không sâu đậm, không phải kiểu kính trọng, ngưỡng mộ của con cái đối với cha mẹ, mà rất nhạt nhoà, duy trì đúng mực quan hệ phụ tử, chỉ cần cho những thứ cần cho là đủ rồi.
Cũng không có chấp niệm, quan ái như đối với Vân Chước.
"..."
Vân Chước im lặng.
Cô nghĩ nguyên thân nhất định rất yêu Mục Thời Nghi, cô ấy dù chết cũng không đành lòng giết cha mẹ huynh ấy, bị người đời chỉ trỏ, nhưng nguyên thân vĩnh viễn không thể sống lại, nên chỉ có thể để cô, một cô hồn dã quỷ đến thế chỗ.
"Mục Thời Nghi, huynh có bao giờ hoài nghi rằng mình không phải là con ruột của cha mẹ mình không?"
"..."
Mục Thời Nghi vẫn im lặng.
Vân Chước đánh bạo suy đoán:
"Ta tùy tiện nói vậy thôi, coi như chúng ta đang nói chuyện phiếm.
Là thật hay giả nếu huynh muốn biết, dùng địa vị của huynh hiện tại có thể điều tra được một ít !"
"Nàng nói!"
Mục Thời Nghi chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nhưng hôm nay hắn muốn nghe ý kiến của Vân Chước.
Nếu hắn thật sự không phải người nhà họ Mục, vậy thì có một số món nợ cần phải giải quyết...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...