Đợi Hồ thị đi rồi, Lư Kiều Nguyệt giả bộ tùy ý hỏi thăm: “Mẹ à, Đại bá mẫu nói gì với người vậy?”Mai thị tỉnh táo lại, liếc nhìn con gái: “Con đó, hỏi cái này làm gì?” Đi ra ngoài thu quần áo lại, thấy bà như vậy, chắc là đầy bụng tâm sự.Lư Kiều Nguyệt mấp máy miệng hỏi: “Chuyện hai mẫu ruộng kia sao?”Mai thị sững sờ, ngừng động tác trong tay, giật mình ngẩng đầu nhìn con gái.“Nguyệt Nhi, làm sao con biết chuyện này?”Chuyện Đỗ gia muốn hai mẫu đất, Mai thị dặn đi dặn lại chồng mình, không thể nói cho con gái, sợ con gái phiền lòng.“Con nghe thấy mẹ nói chuyện này với cha.” Lư Kiều Nguyệt mặt mày buông xuống, nhỏ giọng nói.Mai thị không nói gì, Lư Kiều Nguyệt cho rằng mẹ tức giận nàng nghe lén cha mẹ nói chuyện, vội vàng nói: “Con vô tình nghe thấy thôi ạ.
Mẹ à, tiền bạc nhà mình không dư dả, đại ca còn phải thành thân, hay là lui hôn sự với Đỗ gia đi ạ.”Đây là lần đầu tiên của cả hai đời Lư Kiều Nguyệt đưa ra dị nghị đối với hôn sự của mình.Nàng cũng giống như bao thiếu nữ khác, từ nhỏ tiếp nhận giáo điều ở nhà tòng phụ xuất giá tòng phu.
Tuy nói nhà nông không nghiêm khắc với những yêu cầu này, nhưng bình thường cô nương đứng đắn ngoan ngoãn sẽ không xen vào chuyện hôn nhân của mình, cùng lắm chỉ là khi cha mẹ hỏi một câu có đồng ý hay không, cúi đầu xấu hổ rụt rè nói một câu ‘Đều nghe cha mẹ’.Kỳ thật không phải do ngươi không muốn, cha mẹ đã đến hỏi trước mặt con gái mình, chứng tỏ chuyện đã coi như bàn xong, ngươi có thể nói không muốn sao? Dù cho ngươi không muốn, người trong nhà cũng sẽ có vô số lí do thoái thác và lý do thuyết phục ngươi đồng ý.Thực tế Lư Kiều Nguyệt từ nhỏ được bà ngoại Liễu thị dạy dỗ lớn lên, Liễu thị là người phương nam, người phương nam chú trọng giáo dưỡng con gái hơn so với người phương bắc, cho nên mới nuôi được ra một Lư Kiều Nguyệt dịu dàng hiền thục.Là vì cảnh ngộ đời trước gặp phải, Lư Kiều Nguyệt mới dám thổi phồng dũng khí nói lời này, nếu là nàng đời trước, tuyệt đối không dám đâu.Quả nhiên, Mai thị đã quen nhìn con gái hiền thục, không để vào tai lời của nàng.“Việc này con đừng xen vào, con nít con nôi quan tâm việc này làm gì.”“Mẹ ”“Được rồi được rồi, con yên tâm, mẹ chắc chắn làm thỏa đáng cho con.”Nghe mẹ nói vậy, trong lòng Lư Kiều Nguyệt trầm xuống, xem ra mẹ nàng đã quyết định rồi.Trong lòng không khỏi nóng nảy, vội nói: “Mẹ à, con không muốn gả tới Đỗ gia.”Lời ra khỏi miệng, nàng không dám nhìn Mai thị, nàng biết rõ lời này một khi nói ra miệng, mẹ nàng nhất định sẽ răn dạy nàng.Mai thị giật mình: “Làm sao vậy? Lúc trước không phải con đã đồng ý việc này rồi sao?”Cũng nói là lúc trước rồi mà, không phải bây giờ nha! Lúc trước nàng không ngờ được sẽ có cảnh sau đó, cha mẹ nàng cũng không ngờ tới, nếu không phải đã trải qua đời trước, Lư Kiều Nguyệt tất nhiên sẽ không nói câu không gả tới Đỗ gia…, đáng tiếc lúc này không phải là lúc trước.“Nói tóm lại, con không muốn gả tới Đỗ gia.” Lư Kiều Nguyệt cúi thấp đầu, nhỏ giọng cố chấp nói ra.Mai thị hiểu rõ tính cách con gái mình, cho nên không cho rằng con gái mình nói giỡn chơi.
Bà nghĩ trước nay tính cách con gái mình dịu dàng, có hơi nhát gan, không răn dạy con nghiêm khắc như thường ngày, mà là sửa sang lại biểu lộ trên mặt, nghiêm túc nhìn con gái.“Vậy con nói xem, tại sao đột nhiên không muốn gả tới Đỗ gia?”Lư Kiều Nguyệt sững sờ, vội nói: “Không…không có đạo lý nhà trai đòi đồ cưới nhà gái cả.”Mai thị thở dài một hơi, rất chân thành trả lời con gái: “Xác thực không có đạo lý nhà trai đòi đồ cưới của nhà gái, nhưng đây không phải là bởi vì gia cảnh Đỗ gia không tốt sao.
Năm trước, Đỗ thẩm tử con nhiễm bệnh, bán nốt hai mẫu ruộng cuối cùng của nhà đi, chỉ sợ hôm nay sinh kế đã thành vấn đề rồi.
Mẹ cũng đã từng phẫn nộ vì chuyện này, cảm thấy Đỗ gia khác người.
Nhưng nghĩ lại nếu con gả tới nhà họ, với tình huống của nhà đó, mẹ đau lòng cho con về sau phải sống thế nào.
Nếu nói sau này phụ cấp cho con, không bằng trước khi thành thân làm hào phóng một chút, bởi vậy, cũng cho con thêm thể diện.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...