(*) Đây là tên sách nên mình để từ Hán Việt cho nó phù hợp, nôm na đại khái có thể hiểu là Kỹ thuật chế tạo lưu ly (hoặc là thủy tinh)
Lưu thị định cự tuyệt, Tiểu Phúc Tử đoán ra nàng sẽ cự tuyệt liền nói: “Phu nhân, chủ tử nhà ta nói cửa hàng còn có chút chuyện không rõ, cần thương lượng với Hiểu Nhi cô nương, mời phu nhân lên xe.
”
Lúc này màn xe ngựa được vén lên, lộ ra khuôn mặt của Địch Thiệu Duy, hắn cũng chưa nhìn người trên xe bò, chỉ nói với Hiểu Nhi “Nha đầu, mau lên xe.
”
Địch Thiệu Duy nói không chút khách khí, tựa như Hiểu Nhi chính là muội muội hắn, trên thực tế, hắn cũng rất thích nha đầu này, ừm, trở thành muội muội cũng không tồi, nha đầu kia hiểu biết quá nhiều, nhận làm muội muội là hắn chiếm tiện nghi.
Hiểu Nhi cũng không phải là người ngượng ngùng, không chối từ, “Nương, chúng ta lên xe đi, không nhanh về nhà, tiểu muội có lẽ sắp đói bụng.
”
Đợi mấy người lên xe ngựa xong, xe ngựa liền đi một cách nghênh ngang, để lại người trên xe bò trợn mắt há mồm.
Vương đại thẩm định thần lại, xì một tiếng khinh miệt, trong lòng đố kỵ đến nghiến răng, Lưu thị vậy mà có thể quen biết công tử phú quý như vậy, nhớ tới chiếc xe ngựa kia còn xa hoa hơn chiếc xe nhà huyện lệnh mà trước kia nàng thấy, trong lòng giống như ăn phải ruồi, nghĩ đến vị công tử trẻ tuổi tuấn mỹ kia nói chuyện với nha đầu thúi kia cảm giác như rất quen thuộc liền đố kỵ, sau đó nàng lại nghĩ tới cái gì, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Ở một bên khác, một nhà Hiểu Nhi ngồi trên xe ngựa, cảm thấy xe ngựa rất rộng, cho dù thêm bốn người bọn họ, cũng không cảm thấy chật, ngược lại vừa đủ.
Trên xe ngựa bày một cái bàn, trên bàn để một cái bình ngọc, hai cái cái ly và mấy quyển sách, trên tay Thượng Quan Huyền Dật cầm một quyển du ký, biểu thị lúc nãy hắn đang đọc sách.
“Hả?” Hiểu Nhi thấy trên bàn có một quyển 《 Lưu Ly Yếu Thuật 》thì trong lòng kinh ngạc.
Thượng Quan Huyền Dật và Địch Thiệu Duy thấy nàng trừng mắt nhìn quyển 《 Lưu Ly Yếu Thuật》 vẻ mặt kinh ngạc, hai người càng kinh ngạc, trăm miệng một lời nói: “Ngươi biết 《 Lưu Ly Yếu Thuật》”?
Hiểu Nhi thấy bọn họ bộ dáng kích động, trong lòng buồn cười, nàng đương nhiên biết, xem ra lại phải bịa một câu chuyện, được rồi, ai bảo vì để che giấu chuyện nàng xuyên qua mà đến đây, bây giờ nàng nói dối rất thuận miệng, nghĩ đều không cần, “Ta biết, ta nghe sư phụ của ta nhắc tới.
”
“Sư phụ của ngươi nói như thế nào.
” Địch Thiệu Duy thẳng thẳng eo, chuẩn bị chăm chú lắng nghe.
“Hắn nói, hắn đi qua một quốc gia bên ngoài, gặp một số người tóc vàng mắt xanh, hắn xem qua bọn họ làm thủy tinh, còn nói thủy tinh đẹp như thế nào, trong suốt như thế nào.
”
Thế thì không sai, hắn mua quyển 《 Lưu Ly Yếu Thuật》 từ quái nhân tóc vàng mắt xanh.
“Vậy sư phụ ngươi có nói cho ngươi làm thủy tinh là như thế nào không?” Ánh mắt Thượng Quan Huyền Dật và Địch Thiệu Duy nhìn Hiểu Nhi rất nóng bỏng, tựa như nàng là ốc đảo trong sa mạc.
Dưới ánh mắt như vậy, Hiểu Nhi lại bình tĩnh thong dong, kiếp trước nàng trải qua nhiều chuyện, gặp qua nhiều người ở trên thương trường, trấn định, thong dong đã thành bản năng, nàng cố ý nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, “Có nói qua, nhưng ta không thấy sư phụ làm, không biết hắn nói đúng không, các ngươi là muốn làm thủy tinh? Làm ra được sao?”
Địch Thiệu Duy nhìn quyển 《 Lưu Ly Yếu Thuật 》kia nghiến răng nói, “Không có!”
Quyển sách này hắn bỏ ra giá cao mua từ người nước ngoài, nhưng dịch không được trọn vẹn, rất nhiều chi tiết không có, bọn họ thử làm hai tháng cũng chưa làm ra, dùng nhiều tiền mua phế liệu, nghĩ đến liền tức giận.
“Nha đầu ngươi có thể làm được không?”
“Ta còn chưa thử làm, nhưng chắc chắn có thể làm ra.
” Hiểu Nhi hơi ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy tự tin.
Lưu thị nghe xong không khỏi thấp giọng quát: “Hiểu Nhi nói chuyện có chừng mực chút, chưa làm qua làm sao dám nói chắc chắn có thể làm được?”
Thượng Quan Huyền Dật thấy Hiểu Nhi bộ dáng dõng dạc, không nhịn được lấy quạt giấy gõ nhẹ đầu nàng, “Ngươi nha đầu này khẩu khí rất lớn! Có bản lĩnh thì có ưu đãi quyền buôn bán.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...