Ngày lặng lẽ trôi qua, Thẩm Thừa Diệu trở về cũng được mấy ngày rồi, cũng mang về một tin tức không tốt, người nhà kia ba năm trước đây đã dọn đi, nghe nói là đi lánh nạn nhà họ hàng ở phương xa, bán hết nhà cửa ruộng vườn, người trong thôn cũng không biết bọn họ đi đâu.
Vốn dĩ Thẩm Thừa Diệu cũng chỉ nghi ngờ Vận Nhi bị bắt cóc có quan hệ với bọn họ, bây giờ lại cảm thấy có tám chín phần liên quan đến bọn họ, đồng thời trong lòng hắn nghi ngờ bọn họ bắt cóc Vận Nhi là để trả thù tiệm tạp hóa bán thức ăn có độc hại chết con gái bọn họ, mà không liên quan đến đại phòng, hắn nhớ khi còn nhỏ đại ca mình rất yêu thương mấy huynh đệ bọn họ, nếu có trẻ con trong thôn bắt nạt hắn cũng sẽ ra mặt giúp hắn, có đồ ăn ngon cũng sẽ cho hắn một phần, hắn thất thế nên nghĩ đại ca sẽ không làm chuyện có lỗi với hắn.
Nhưng hắn không thể ngờ rằng lòng người dễ thay đổi, thế giới bên ngoài tuyệt vời như vậy, sẽ trải qua rất nhiều chuyện, nhiều người làm thay đổi lòng người, còn lại được mấy người không bao giờ quên được ý định ban đầu.
Một người, mệt mỏi liền muốn nghỉ ngơi, có khó khăn liền mong được hỗ trợ, nghèo liền sẽ nghĩ cách kiếm tiền, khổ qua đi lại không từ bỏ được ngọt lành, nếu có lối tắt liền đi mà không muốn bỏ thêm sức lực.
Có ai chắc chắn rằng mọi người trên thế giới này đều không thay đổi? Chỉ có thể nhìn xem là người ta thay đổi trở nên càng tốt, hay càng xấu đi hay không thôi.
Hiểu Nhi bảo Thẩm Thừa Diệu báo cho nha môn chuyện hắn hoài nghi Vận Nhi bị người nhà kia bắt đi, sau khi nha môn có manh mối thì tìm hiểu nhanh hơn bọn họ nhiều.
Ngày mười lăm đã đến, Thẩm Thừa Diệu đưa cả nhà lớn bé và tứ thẩm, Cảnh Kiệt đi về phía miếu Ngũ Thần.
Miếu Ngũ Thần nằm ở ngọn núi cao nhất trong năm ngọn núi Ngũ Thần có một con đường đi thẳng đến đỉnh núi Ngũ Thần, chân núi có một chỗ rộng lớn bằng phẳng chuyên dùng để khách hành hương đỗ ngựa xe, hơn nữa còn có một chỗ để trông xe, cần năm văn tiền để trông xe cả buổi sáng.
Tương truyền rằng từng có năm vị thần tiên ở trên núi Ngũ Thần, bảo vệ thôn dân quanh núi Ngũ Thần đều được mưa thuận gió hoà, sau khi năm vị thần về trời, cả huyện nghênh đón một đại nạn hạn hán và châu chấu nạn, lúc ấy người chết đói rất nhiều, mọi người đều nói bởi vì Ngũ Thần về trời, huyện không có thần hộ mệnh, cho nên tai nạn đến, có người muốn ở trên núi Ngũ Thần xây miếu Ngũ Thần, mời Ngũ Thần xuống tọa trấn núi Ngũ Thần, bảo hộ bá tánh mưa thuận gió hoà, được rất nhiều người tán thành, vì thế liền xây miếu Ngũ Thần, triều đình bỏ vốn, còn có bá tánh tự giác mà xuất lực.
Đường lên núi Ngũ Thần được lát đá rất rộng khoảng một mét rưỡi, mỗi một trăm bậc lại có một khoảng nền đất rộng, tổng cộng có năm trăm bậc.
Ngày thường mỗi mùng một và mười lăm, một trăm bậc lại có người bán đồ ở nền đất đó, nếu không chiếm được chỗ ở nền đất thì đeo một khay hình chữ nhật trên cổ để bán, nhưng hôm nay là ngày thành lập miếu Ngũ Thần, biển người tấp nập, quanh chân núi Ngũ Thần đều có quan binh cấm người bán hàng ở đó, sợ họ cản trở khách hành hương lên núi gây tai nạn.
Hiểu Nhi cũng muốn đem những hoa lụa và búp bê vải mang đến bán, nhưng Lưu thị nói ngày này người bán hàng rất nhiều, cản trở đường lên núi của khách hành hương, sau đó ầm ĩ rồi đánh nhau, xảy ra án mạng, quan phủ liền nghiêm cấm mỗi lần đến lễ hội và ngày sinh thần miếu, quanh núi Ngũ Thần không thể buôn bán, nếu ai vi phạm thì sẽ bị tịch thu hàng hóa và bị nhốt vào tù một năm.
Khi Hiểu Nhi và những người khác đến chân núi, dưới chân núi và trên một trăm bậc đều là biển người tấp nập, đã lên núi và xuống núi đều ở chỗ một trăm bậc, nhưng hương khói trên núi Ngũ Thần rất cường thịnh, mỗi khi đến sinh thần miếu đều sẽ xuất hiện sự cố dẫm lên người, quan phủ lại bỏ vốn làm một con đường chuyên xuống núi tuy nhiên nhỏ hơn so với đường lên núi, chỉ có thể hai người song song đi xuống núi, đây cũng là suy xét có cha mẹ đưa cả con cái đi theo mà thiết kế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...