Kim anh tử hơi nhiều, mà ủ rượu kim anh tử rắc rối hơn ủ rượu nho, sau có hai huynh đệ Cảnh Duệ cũng tham gia nhưng cũng phải mất gần hai canh giờ mới đập hết kim anh tử, sau đó đựng vào hai vò, thêm rượu trắng, đậy kín, chờ thêm mấy ngày nữa để lên men sau đó thêm đường, nước chanh và men khô, ủ rượu kim anh tử tương đối phiền toái, thời gian ủ phải mất ít nhất một tháng, hơn nữa số lần chưng rượu phải hơn năm lần thì hương rượu mới thơm nồng, tóm lại công việc sau đó còn nhiều hơn, Hiểu Nhi dự tính trong đầu thời gian này cần làm cái gì.
Ủ xong rượu kim anh tử, liền không lo lắng táo nữa, vì táo để được lâu hơn.
Bởi vì ủ rượu kim anh tử, Lưu thị đến thượng phòng hỗ trợ tương đối muộn, lúc này đồ ăn đều đã nấu gần xong, chỉ còn cá hầm cải chua và rau xào vẫn chưa làm.
Thẩm Trang thị, Lam thị và Lý thị không cho hai người sắc mặt tốt, trước kia Lam thị thấy ai cũng đều thể hiện dáng vẻ hiền lành, bây giờ cảm thấy con gái mình gả cao, cảm thấy có phong thái hơn, cho nên càng vênh váo tự đắc?
“Không phải chứ ta nói, Tam đệ muội, bây giờ đã phân gia, ngươi liền……” Thẩm Trang thị trừng mắt nhìn Lý thị, không phải nàng muốn giúp Lưu thị, là Thẩm lão gia đặc biệt phân phó nàng, không thể lại phá lên, không may mắn, nàng mới ngăn cản Lý thị nói tiếp.
Nếu không chính nàng mắng Lưu thị đến không có chỗ trốn.
Lưu thị dựa theo yêu cầu của Hiểu Nhi gϊếŧ cá, lọc xương và thái lát, Hiểu Nhi tự mình xuống bếp nấu một nồi cá hầm cải chua, cái nồi cá hầm cải chua này chắc chắn không thể bằng bữa tối qua, độ dai của thịt cá không bằng, hương vị có khác biệt lớn, nhưng tối hôm qua ít người đã được ăn cá, hôm nay nồi cá hầm cải chua, cũng ăn hết.
Hiểu Nhi mang một rổ trái cây tới phòng của Thẩm Bảo Nhi.
Thẩm Ngọc Châu quấn lấy Thẩm Bảo Nhi không ngừng hỏi chuyện nhà Huyện thừa, hỏi hai người làm thế nào mà quen biết, hỏi nhị công tử nhà Huyện thừa trông như thế nào……
Thẩm Bảo Nhi bị nàng hỏi đến mức khó chịu, tức giận mà nói: “Ta làm sao mà biết, việc hôn nhân là nương ta quyết định”.
“Tiểu cô, đại đường tỷ.
” Thẩm Bảo Nhi nhìn thoáng qua Hiểu Nhi, hừ nhẹ một tiếng xem như đáp lại, Hiểu Nhi cũng không thèm để ý, đưa trái cây cho nàng.
Thẩm Bảo Nhi nhìn thấy trái cây trong rổ, tươi mới và thơm ngát, mới đánh mắt nhìn Hiểu Nhi, “Hiểu Nhi trái cây này từ đâu ra”? Trái cây này so với trái cây nhị công tử nhà Huyện thừa đưa cho nàng tốt hơn rất nhiều lần.
“Mua”.
“Mua ở đâu?” Nếu ngày đính hôn có thể mua nhiều chút để tiếp đón khách khứa, thì rất có mặt mũi.
“Một lão bá kéo xe bò bán ở trên đường”.
“Ngươi biết lão bá kia là người ở đâu không”?
“Không biết”.
Thẩm Bảo Nhi nghe Hiểu Nhi trả lời, ánh mắt hiện lên sự khinh thường, đúng là đầu gỗ.
Nếu nàng gặp được người bán trái cây tốt như vậy nhất định sẽ đi tìm hiểu.
Trái cây tốt như vậy, dùng để tặng những thiên kim và phu nhân, nhất định là có chỗ tốt.
Thẩm Ngọc Châu bất mãn vì Hiểu Nhi chiếm đi sự chú ý của Thẩm Bảo Nhi, nàng rất hâm mộ, ghen tỵ với Thẩm Bảo Nhi, rõ ràng nàng lớn tuổi hơn Thẩm Bảo Nhi, vì sao Thẩm Bảo Nhi đã đính hôn, việc hôn nhân của mình lại không có tin tức gì, nàng nghĩ bản thân vẫn luôn ở trong thôn, cửa lớn không ra, cửa nhỏ cũng không đến, công tử phú quý trên trấn cũng không biết trên đời này có một cô gái xinh đẹp như hoa là nàng đây, không được nàng phải bảo nương đưa nàng lên trấn trên ở, giúp nàng tìm một cửa hôn nhân tốt đẹp, nghĩ đến đây liền đứng lên, định đi tìm Thẩm Trang thị, trừng mắt nhìn Hiểu Nhi một cái, “Còn không đi ra hỗ trợ nấu cơm”?
Hiểu Nhi cũng không muốn ở lại đây, nói chuyện không hợp, nửa câu cũng ngại nhiều, vì thế liền xoay người rời đi.
Thẩm Bảo Nhi cũng đi ra ngoài tìm Thẩm Trang thị, thế giới Thẩm Bảo Nhi lại yên tĩnh, nhưng nàng không biết đó là rất nhanh sau đó, ngày tháng gian khổ của đại phòng sắp đến rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...