Nông Nữ Khuynh Thành Dịch


Người đàn ông nhận lấy, bóc vỏ, bỏ vào trong miệng thịt quả nếm thử, rồi ném chỗ còn lại vào sọt, gật đầu: “Mùi vị không tồi, ta muốn lấy hết chỗ còn lại.” Nói xong đưa cho Hiểu Nhi một cái túi.

Cảnh Duệ lập tức cầm bao tải đổ hết hạt dẻ vào, dùng cân cân một chút, chín cân ba lạng.

“Chín cân ba lạng, đó là chỉ thu tiền sáu cân, tặng một cân rưỡi, sau đó còn lại một cân mười một lạng, đại thúc một lần mua nhiều, còn lại một cân mười một lạng cháu tính tiền một cân rưỡi, còn ba lạng tặng đại thúc, vậy thì tổng cộng là chín mươi văn.” Hiểu Nhi vui vẻ báo giá.

Người đàn ông trung niên trợn tròn mắt nhìn Hiểu Nhi tính toán không ngừng nhanh như súng liên thanh, tiểu cô nương này thật lợi hại, tốc độ tính nhẩm so với chưởng quầy nhà hắn còn nhanh hơn.

Hắn không biết đó là Hiểu Nhi căn bản không cần một giây cũng có thể tính ra chín mươi văn.

Không có lập tức nói ra chín văn, cũng là sợ dọa hắn bỏ chạy.

Cảnh Duệ và Cảnh Hạo cũng ngạc nhiên, Hiểu Nhi làm thế nào lại lợi hại như vậy.

“Tiểu cô nương học quá số học?”


“Đúng vậy, trong nhà có một đường huynh đang đọc sách, cháu được anh ấy dạy.” Hiểu Nhi lại bắt đầu nói dối.

Hai huynh đệ nhìn trời không nói lời nào, đại đường huynh dạy nàng từ khi nào, bình thường đến gần một chút, đại bá mẫu đều ngăn cản, nói không được quấy rầy đại đường huynh đọc sách.

Người đàn ông trung niên gật đầu, thấy phía sau Hiểu Nhi còn ba cái sọt, liền hỏi: “Các ngươi còn có đồ vật mới mẻ khác sao?” Khi hỏi hắn cũng không hy vọng có cái gì, nhưng không ngờ sẽ vượt qua kỳ vọng của hắn.

Hiểu Nhi nhìn về mấy sọt sau lưng liền nói, “Đại thúc xin chờ chút.”

Hiểu Nhi đi về phía mấy cái sọt sau lưng, giả vờ lật lật, sau đó lấy ra một quả cam, một quả xoài và một chùm vải nhỏ.

“Ba loại trái cây này đại thúc có muốn hay không?”

Người đàn ông trung niên thấy Hiểu Nhi lấy ra cam, xoài còn có quả vải, mắt trợn trừng còn to hơn cả mắt trâu, cướp lấy rồi nói, “Quả này các ngươi hái ở đâu?”

“Ngày hôm qua cha cháu đi vào núi sâu hái về, rất tươi, lại còn thơm ngọt, đại thúc có thể ngửi xem.” Đồ vật xuất xứ từ không gian chất lượng phải nói là tuyệt vời, chỉ cần ngửi mùi thơm từ quả thôi cũng sẽ cảm thấy sảng khoái.

“Mùa này trên núi như thế nào lại có xoài? Còn có đây là quả vải sao? Cam này tại sao lại lớn như vậy? Đây là cam hay là bưởi? Những quả này đều là hái ở trên núi sao? Núi nào vậy? Sao lại mọc ra quả lớn như vậy?” Người đàn ông trung niên cầm trên tay mấy loại trái cây đều yêu thích không thôi, liên tiếp hỏi mấy vấn đề.

“Cái này cháu cũng không biết, cha cháu từ núi sâu mang về, mà ở trong núi có bốn mùa, mười dặm mỗi dặm lại là một ngày khác nhau, nhân sâm quý báu như vậy cũng có thể mọc ở trên núi, vậy tại sao không thể mọc cây ăn quả.

Đại thúc có muốn nữa không ạ?” Hiểu Nhi vươn tay giả vờ lấy lại trái cây.

“Muốn, tại sao lại không cần chứ, các ngươi còn nữa không, ta muốn mua hết.

Tiểu cô nương thường xuyên đi theo đường huynh đọc sách sao? Một núi có bốn mùa, mười dặm mỗi dặm lại là một ngày khác nhau, nói rất hay.” Người đàn ông trung niên rụt tay, tránh bàn tay đang duỗi ra của Hiểu Nhi.

Cũng không quên khen Hiểu Nhi vài câu.


Ba loại trái cây này là ba loại trái cây lớn lên tốt nhất mà hắn từng thấy, hắn cảm thấy cống phẩm cũng không bằng.

Hiểu Nhi để sọt dược liệu sang một bên, trong lúc đó lại lén bỏ thêm một ít vào sọt, sau đó mới đưa sọt cho vị đại thúc kia xem.

“Chỉ có như vậy thôi à?” Ba loại trái cây đựng được khoảng nửa sọt, người đàn ông trung niên còn cảm thấy ít, “Chỗ trái cây này bán thế nào?”

“Đại thúc là người từng trải, chúng cháu cũng là lần đầu tiên hái được các loại trái cây này, đại thúc nhìn rồi cho một cái giá đi.” Sọt trái cây thêm lên có khoảng hơn ba mươi cân, xoài có mười quả, cam có mười hai quả, vải có khoảng năm sáu cân.

Hiểu Nhi thấy người đàn ông này là người sảng khoái hào phóng, liền để hắn ra giá.

“Tiểu cô nương thật biết nói chuyện.”

Người đàn ông kia bỏ trái cây lại vào sọt, hai tay nhấc sọt lên, ước lượng một chút, sau đó buông sọt nói: “Nếu ngươi tin đại thúc, những trái cây này ta đưa mười lượng bạc thế nào?”

“Nếu để đại thúc ra giá, đương nhiên là đại thúc quyết định rồi.” Hiểu Nhi vui vẻ nói, mười lượng bạc mua đồ vật trong không gian của nàng cũng là hắn kiếm lời.

Nhưng mà vị đại thúc này đồng ý ra mười lượng cũng là người hào phóng, ít nhất cũng không làm khó mấy đứa trẻ bọn họ.

Người đàn ông trung niên lấy ra một thỏi bạc và một xâu tiền: “Dư lại mười văn không cần thối lại.”


Hiểu Nhi nhận lấy, nhanh chóng lấy ra mười văn đưa cho hắn: “Đã nói chín mươi văn thì chín mươi văn, đại thúc mau cầm đi ạ.”

Người đàn ông trung niên đẩy tay Hiểu Nhi ra, nhấc sọt lên, tay phải cũng nhấc túi hạt dẻ rang đường lên, “Không có việc gì, mười văn kia coi như là đại thúc mua sọt này của các ngươi.

Nói không chừng chỗ trái cây này là đại thúc chiếm tiện nghi của các ngươi.”

“Vậy cảm ơn đại thúc.” Nghe xong, Hiểu Nhi cũng không khách khí nữa, cất tiền đi.

“Tiểu cô nương nếu lần sau có trái cây tốt như vậy, có thể đến tiệm tạp hóa Hồng Vận tìm ta, ta họ Chu.”

“Vâng, đại thúc đi thong thả.”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận