Nông Nữ Khuynh Thành Dịch


Nghe xong lời này, mọi người đều không nói tiếng nào, cũng lo lắng có thể phân gia hay không.

“Sau khi phân gia các ngươi vẫn là huynh đệ của ta, nhiều năm như vậy, huynh đệ vì ta chịu bao nhiêu khổ cực ta đều biết, về sau có chuyện gì thì cứ tìm ta, nếu có thể giúp ta tuyệt đối không nói hai lời.” Thẩm Thừa Quang thấy không ai nói chuyện, vội đứng ra bảo đảm.

Đương nhiên lời nói chừa lại đường lui cho mình, là tới tìm hắn, không phải tìm Thẩm Cảnh Văn đang làm quan, chuyện có thể giúp nhất định sẽ giúp, nhưng có giúp hay không không phải chuyện của mình hắn.

Hiểu Nhi nghe xong khịt mũi coi thường, lời nói có thể hay không lại không phải do hắn nói, về sau cứ nói một câu lực bất tòng tâm là được.

Thẩm lão gia nghe xong lời này rất hài lòng: “Cha cũng suy nghĩ chu đáo, suy nghĩ xa, bây giờ Văn Nhi mới là đồng sinh, muốn trở thành tú tài, cử nhân, tiến sĩ, làm quan chỉ sợ không biết bao nhiêu năm sau, mười năm, hai mươi năm cũng chưa biết chừng, nhưng mọi chuyện trên đời chỉ sợ có điều không may, phân gia sớm một chút, về sau có chuyện gì, người khác nghĩ đến chúng ta đã phân gia, khả năng chịu liên lụy sẽ ít đi”.

Sau khi nói nhiều như vậy, miệng hơi khô Thẩm lão gia liền uống một chén nước, để cho mấy đứa con trai tự mình suy nghĩ.

“Cha đều là vì tốt cho chúng con, con nghe cha.” Thẩm Thừa Tông không chút suy nghĩ liền đồng ý.


Sáng nay Lý thị mang về một tin tức, đại cữu của hắn thành lập một thương đội, mua bán nam bắc, rất kiếm được tiền, hắn chỉ làm một lần, đầu tư ba mươi lượng, sau hai tháng liền gấp ba, kiếm lời sáu mươi lượng.

Hắn chuẩn bị đi theo, nếu không phân gia, tiền về sau kiếm được đều phải nộp lên, không nộp lên thì phải giấu lén lút, nhưng nếu phân gia bản thân có thể kiếm lớn, tiền lời đều thuộc về mình.

Cho nên phân gia với hắn mà nói là mưa đúng lúc.

Thẩm Thừa Diệu quay đầu tới hỏi Lưu thị: “Mẹ bọn nhỏ, nàng nghĩ thế nào?”

Lưu thị đương nhiên là muốn phân gia rồi, nàng vốn dĩ không trông chờ vào đại phòng làm quan mà đi theo hưởng phúc, nàng mong mấy đứa con đều có thể ấm no liền nói: “Cha nghĩ rất chu đáo.” Đây là đồng ý phân gia.

Lưu thị liếc mắt một cái với Lư thị, thấy ánh mắt Lư thị đều là ý cười, liền biết nàng cũng muốn phân gia.


Thẩm Thừa Tổ cũng hỏi ý kiến Lư thị, biết nàng cũng muốn phân gia, lại hỏi Thẩm Thừa Diệu, chính Thẩm Thừa Diệu cũng muốn liền nói: “Chúng con nghe cha.”

Mấy huynh đệ đều đồng ý phân gia, chuyện Thẩm gia phân gia liền chính thức xác lập.

Thẩm lão gia đem tiền bạc trong nhà, đồng ruộng, cửa hàng, tất cả tài sản nói ra, sau đó nói ra phương án mà tối qua ông nghĩ được, hỏi ý kiến mọi người.

“Trong nhà có tổng cộng hai mươi mẫu ruộng thượng đẳng, mười mẫu ruộng trung đẳng, ruộng cạn mười mẫu, ruộng cát mười mẫu, cửa hàng một gian, ngân lượng sáu mươi lượng, ta nghĩ chia thành sáu phần, bốn huynh đệ mỗi người một phần, ta và mẹ các ngươi một phần, của hồi môn cho Ngọc Châu chưa chuẩn bị thì cũng coi như được một phần.

Tiệm tạp hóa ở trấn trên luôn là do đại ca các ngươi xử lý, hơn nữa Văn Nhi vẫn còn đang đọc sách, chi phí khá lớn, cho nên tiệm tạp hóa liền phân cho đại phòng, đồng ruộng sẽ không chia cho đại phòng nữa.

Ba huynh đệ các ngươi mỗi nhà có bốn mẫu ruộng thượng đẳng, hai mẫu ruộng trung đẳng, hai mẫu ruộng cạn, hai mẫu ruộng cát và mười lượng bạc.

Phần của Ngọc Châu cũng thế.

Ta và mẹ các ngươi cũng được phần đồng ruộng như vậy, chúng ta sống cùng với đại ca các ngươi, mỗi năm các ngươi đưa hai lượng tiền phí sinh hoạt, quần áo bốn mùa và các lễ tiết khác.”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui