Sau khi sự tình được giải quyết, Thẩm lão nhân liền phất tay cho những người khác đi ra ngoài, chỉ để lại Thẩm Thừa Quang cùng Thẩm Cảnh Văn nói chuyện.
Đợi mọi người đi hết rồi, trong phòng chỉ còn lại có Thẩm lão nhân cùng Thẩm Trang thị, Thẩm Thừa Quang liền gấp không chờ nổi mà mở miệng: “Cha, tiên sinh dạy học cho Văn Nhi nói bây giờ Văn Nhi học vấn không tồi, năm tới đây liền có thể đi thi thử xem thế nào, mười phần thì có tám chín phần là sẽ trúng.
”
“Thật sao?” Nghe được lời này, Thẩm lão nhân kích động đến cả người đều run rẩy, cả đời này ông chỉ hi vọng con cháu Thẩm gia có người có thể đỗ đạt, được làm quan.
Cháu trai trưởng của ông bây giờ mới mười sáu tuổi, mười lăm tuổi đã trúng đồng sinh, đây cũng là niềm kiêu hãnh của ông, ông còn tưởng rằng phải ít nhất năm đến sáu năm nữa mới có thể thi đậu tú tài, nhưng không ngờ được mười bảy tuổi liền có hy vọng trúng tú tài rất lớn, tú tài mười bảy tuổi ở toàn bộ huyện này cũng là rất hiếm có.
Chờ trúng tú tài, Thẩm gia bọn họ liền bắt đầu bước vào cánh của làm quan, chờ về sau lại trúng cử nhân, trúng tiến sĩ sau đó làm quan, ông cũng là lão thái gia, cuối cùng có mặt mũi đối mặt tổ tiên Thẩm gia.
“Thật, việc này con có thể lấy ra để lừa gạt cha sao, là buổi sáng hôm nay phu tử mới nói cho Văn Nhi, để hắn lại nỗ lực thêm nữa, đến kỳ thi mùa thu năm tới có thể thử xem sao, thi đỗ lấy danh tú tài.
” Thẩm Thừa Quang cũng cao hứng, năm đó hắn không thực hiện được nguyện vọng, con trai hắn thực hiện cũng như nhau, vì điều này, hắn phải vì con trai nhanh chóng quét dọn hết chướng ngại.
“Cha mẹ, ta muốn phân gia sau khi thu hoạch vụ thu xong”.
“Cái gì?” Thẩm lão gia tử còn đang đắm chìm trong niềm vui quang tông diệu tổ, đột nhiên nghe thấy hai chữ phân gia thì phản ứng không kịp.
“Phân gia? Không được!” Thẩm Trang thị nhảy lên, bà thích nhất là sai mấy đứa con dâu làm việc, nhìn mấy đứa con dâu hầu hạ mình, bà cảm giác mình chính là lão phu nhân, uy phong quyền thế.
Thẩm lão nhân cũng có phản ứng, nghe thấy con trai trưởng đề nghị phân gia ông cảm thấy có chút thất vọng buồn lòng: “Thừa Quang à, đệ đệ ngươi bọn họ mấy đứa cũng thật khổ, đều ăn mặc cần kiệm để cho ngươi và Văn Nhi đọc sách, chúng ta làm người không thể vong ân phụ nghĩa”!
Mặc dù ông có yêu thương con trai trưởng nhiều hơn một chút, nhưng những đứa kia cũng là con trai ông, mấy năm nay, vì ông luôn muốn cho con trai trưởng và cháu trai trưởng được đọc sách, những đứa còn lại có bao nhiêu vất vả, ông cũng biết hết, nhưng ông hiểu chỉ cần đại phòng có thể làm quan, cả nhà có thể đi theo hưởng phúc, bây giờ có khổ hơn nữa cũng đáng.
“Cha, người nghĩ đi đâu vậy, con là người vong ân phụ nghĩa sao? Người cứ nghe con nói hết đi đã.
” Thẩm Thừa Quang ngồi ngay ngắn: “Cha, người nghĩ đi, chúng ta mặc dù phân gia, đệ đệ vẫn là đệ đệ của con, vẫn là thúc thúc của Văn Nhi, người ta nói huynh trưởng như cha, con có thể không chiếu cố bọn họ sao? Văn Nhi đọc sách thánh hiền, hiểu nhất là đạo hiếu, hắn luôn nói, thấy ông bà nội và cả gia đình thắt lưng buộc bụng chỉ để cho hắn đọc sách, hắn nhất định phải hăng hái học tập, mau chóng thi đỗ Trạng Nguyên, báo đáp mọi người.
Mà con đưa ra yêu cầu bây giờ phân gia, cũng là nghĩ cho mọi người.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...