Hiểu Nhi đem canh gà cả nhà uống để ở trong nồi đất hầm chậm rãi, canh gà mà Lưu thị uống, thì ở nồi sắt xào một chút, băm rất nhiều gừng bỏ vào, sau đó thêm nước trong không gian trực tiếp nấu, rất nhanh liền nấu xong, liền múc ra bát đem vào phòng cho Lưu thị.
Thực tế, hầm canh không cần phải đun quá lâu, bên trong sẽ sản sinh ra nhiều purine (1), đối với thân thể không tốt, cho nên canh mà Lưu thị uống, Hiểu Nhi cũng không có nấu quá lâu, mà cách làm canh gà này, ở hiện đại có nhiều tỉnh cũng cũng làm theo phương pháp này cho người ở cữ uống.
Purine (1): là một hợp chất hóa học mà tìm thấy ngay trong thực phẩm và đồ uống chúng ta ăn hàng ngày như: thịt đỏ, hải sản, đồ uống có cồn (bia).
Purin có trong hạt nhân của tế bào động, thực vật.
Purin là tên chỉ một loại phân tử gốm có các nguyên tử cacbon và nitơ.
Các phân tử này tìm thấy trong RNA và DNA của tế bào.
Khi cơ thể tiêu hóa purine, chúng sẽ tự sản sinh ra một chất gọi là axit uric.
Axit Uric có chức năng kích thích bộ não của con người hoạt động một cách có hiệu quả.
Tinh thể axit uric tích tụ lâu ngày trong các khớp xương gây ra một dạng bệnh viêm khớp, chính là bệnh gút.
Hiểu Nhi gọi Cảnh Duệ tới đem một bát canh gà lớn bưng vào trong phòng Lưu thị, Cảnh Hạo mang bốn cái chén tiến vào.
Hiểu Nhi múc một muỗng lớn vào chén cho Lưu thị, bên trong có một cái đùi gà to, sau đó múc cho Cảnh Duệ và Cảnh Hạo hơn nửa chén, múc cho bản thân gần nửa chén, Lưu thị không chịu ăn một chén lớn: “Hiểu Nhi, nương uống hết một chén lớn như vậy, chúng ta phần một ít cho ông bà nội con và cha con đi.”
“Yên tâm đi nương, trong phòng bếp còn đang hầm một nồi đấy, nồi canh gà kia hầm đến khi ăn cơm chiều, rất thơm.
Nương uống loại này là thích hợp, nghe nói lại hầm thêm một lúc nữa canh sẽ có màu trắng đυ.c như sữa.”
Lưu thị nghe Hiểu Nhi nói còn một nồi canh gà mới yên tâm mà ăn, nhưng cũng chỉ ăn hết cái đùi gà mà bọn nhỏ bắt ăn, còn những phần thịt khác nói như thế nào cũng không chịu ăn thêm.
Hiểu Nhi cũng không miễn cưỡng, canh gà đùi gà sau này sẽ thường có, không chỉ có bữa hôm nay.
Lưu thị uống xong canh gà, đôi mắt đều đỏ, nói thật, nàng thật sự rất cảm động.
Lớn đến như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng được ăn đùi gà, uống một chén canh gà lớn như vậy, canh gà hương vị thơm ngon còn có một chút cay, uống ngon đến mức muốn nuốt cả lưỡi, cho nên say này, dù Lưu thị ăn qua bao nhiêu sơn hào hải vị, uống qua bao nhiêu canh bổ dưỡng, vẫn cảm thấy canh gà hôm nay là hợp với khẩu vị nàng nhất, đó là món ngon khắc sâu vào trong lòng.
Ba đứa nhỏ, dạ dày bé, trước đó đã ăn củ từ và hoa quả, hiện tại uống thêm canh gà, ăn thịt gà, liền cảm giác no chưa từng thấy.
“Nương, canh gà này còn thừa hơn nửa bát, buổi tối hâm lại sau đó bưng cho cha con uống.” Hiểu Nhi liền thu dọn chén đũa.
Lưu thị đem canh gà đặt ở một cái trong rổ, đậy lại, treo lên trên xà nhà: “Các con cũng uống đi, ở thượng phòng, các con cũng chẳng ăn được bao nhiêu.” Uống xong canh gà, hai huynh đệ liền đi ngủ.
Hiểu Nhi đem chén đũa rửa xong cất vào tủ chén, cũng bỏ thêm một thanh gỗ vào bếp lò, thanh gỗ lớn nên cháy chậm, cho nên ngọn lửa tương đối nhỏ, rất thích hợp để hầm canh.
Lý thị tỉnh lại ra sân, ngửi được mùi canh gà bay nhè nhẹ trong viện, cho rằng có người đang ăn mảnh.
Thượng phòng, Thẩm Trang thị và cô em chồng hôm nay sáng sớm cũng đi lên trấn trên, tứ phòng, Lư thị mang theo Thẩm Cảnh Kiệt trở về nhà mẹ đẻ, trong nhà chỉ có tam phòng mấy đứa nhỏ và Lưu thị, xem ra là bọn họ tranh thủ lúc mọi người đều không ở nhà trộm nấu canh uống: “Được lắm, xem ta bắt tận tay ngươi ăn vụng”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...