Nông Nữ Chỉ Muốn An Tĩnh Dưỡng Gia Nào Ngờ Lại Biến Thành Nhà Giàu Số Một


Nghe Ôn Hạ nói, Tần Căn Sinh tức đến muốn đấm cho nàng hai cái nhưng lại bị nàng giẫm đến không nhúc nhích được.

Nhìn thoáng qua đúng là giống như con rùa đang vùng vẫy muốn lật mình.

"Ôn Hạ, ngươi làm gì vậy? Đó là ca ca ngươi, ngươi buông ra cho ta."

Thấy cháu đích tôn bị đối xử như vậy, Chu Đại Hoa đau lòng không chịu được.

Vội vàng hét lên với Ôn Hạ.

Nghe Chu Đại Hoa nói, trước tiên Ôn Hạ nở một nụ cười ngoan ngoãn với bà lão.

Còn chưa đợi bà lão đắc ý, Ôn Hạ đột nhiên thu lại nụ cười và tăng thêm lực ở chân.

Trong tiếng kêu thảm thiết của Tần Căn Sinh, nàng nói với bà lão:

"Ta không! Vừa rồi hắn ta xông tới như vậy, ta sợ.


Trước kia ở nhà, hắn ta không chỉ cướp đồ của ta và Nhị Oa, còn động một tí là đánh chúng ta.

Ai biết ta buông hắn ta ra, hắn ta có làm gì ta không."

Dừng một chút, Ôn Hạ dùng giọng mà chỉ những người trong phòng mới nghe thấy, nói với Chu Đại Hoa.

"Quản không được chó nhà mình thì phải chuẩn bị tinh thần nó bị người khác đánh chết."

Nghe Ôn Hạ nói, đột nhiên Chu Đại Hoa trợn tròn mắt, trong lòng vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.

Bà lão không thể ngờ được, Ôn Hạ vẫn luôn giống như cục bột trong nhà lại dám nói ra những lời như vậy.

Bị thái độ thay đổi đột ngột của Ôn Hạ làm cho sợ hãi, bản tính bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh của Chu Đại Hoa nổi lên.

Lúc này bà lão nhìn đôi mắt đen láy của Ôn Hạ, nhất thời không dám nói gì.

Thấy biểu hiện của Chu Đại Hoa, Ôn Hạ căn bản không đợi bà lão phản ứng lại, khinh thường cười một tiếng.


Giẫm lên đầu Tần Căn Sinh như vậy, nàng cao giọng, tiếp tục hỏi Chu Đại Hoa.

"Ngươi nói ta trộm tiền nhà, vậy ngươi nói xem bị mất bao nhiêu tiền? Nhà còn lại bao nhiêu?"

Chuyện xảy ra trong chốc lát này thật sự quá nhiều, vốn Chu Đại Hoa đã không nghỉ ngơi tốt, đầu óc có chút không linh hoạt.

Bây giờ lại dồn phần lớn tinh lực vào Tần Căn Sinh đang đau đớn.

Nghe Ôn Hạ nói, theo phản xạ có điều kiện mà nói.

"Bị mất mười tám lượng, bây giờ nhà còn lại ba lượng bạc."

Ôn Hạ nghe xong lời bà lão, lập tức bật cười.

"Bà thật thú vị, vừa rồi không phải còn nói nhà chỉ có ba lượng bạc, không có thêm một đồng nào sao? Lấy đâu ra mười tám lượng? Chẳng lẽ bà không muốn cho nhà ta một đồng nào nên cố ý nói vậy để bôi nhọ danh tiếng nhà ta sao?

Ta nhớ đệ đệ của Tam thúc là Hỉ Sinh và tiểu thư nhà tú tài có quan hệ khá tốt nhỉ.

Không biết nếu vị tú tài kia biết người nhà Hỉ Sinh vì mấy đồng tiền mà dùng lý do như vậy để bôi nhọ con dâu trong nhà, có còn gả con gái cho nhà ta không."

Nghe Ôn Hạ nói, Chu Đại Hoa lập tức không nói nên lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận