Nông Nữ Chỉ Muốn An Tĩnh Dưỡng Gia Nào Ngờ Lại Biến Thành Nhà Giàu Số Một
Nhưng điều này không có nghĩa là ông ta sẽ đứng về phía Tần Hữu Điền và Chu Đại Hoa vô điều kiện.
Sau khi nghe xong lời của Tần Đại Trụ, thôn trưởng nhìn về phía Tần Đại Trụ hỏi một cách nghiêm túc.
"Lần này ngươi đến tìm ta để ta qua chủ trì chuyện chia nhà cho các ngươi, cha ngươi có biết không? Hơn nữa, tình hình nhà đệ đệ ngươi bây giờ như vậy, ngươi lại vội vàng muốn chia nhà, nói ra ngoài sẽ không hay lắm."
Đối với lời của thôn trưởng, căn bản Tần Đại Trụ không để tâm.
Danh tiếng không hay thì sao, chỉ cần có thể được lợi là được.
Thấy vẻ mặt không quan tâm của Tần Đại Trụ, thôn trưởng biết mình có nói thế nào đi nữa thì Tần Đại Trụ cũng không thể thay đổi chủ ý nên đành phải nuốt hết bụng tức vào trong.
Ông ta thu dọn một chút rồi theo Tần Đại Trụ cùng nhau đến nhà Tần Hữu Điền.
Tần Đại Trụ là người cuối cùng đến tìm thôn trưởng, khi họ đến, một số tộc lão của nhà họ Tần đã đến rồi.
Trong ngoài sân nhà Tần Hữu Điền có không ít người đứng xem náo nhiệt.
Thấy Tần Hữu Điền và thôn trưởng cùng nhau tới, một số người chen sang một bên để nhường chỗ cho họ đi.
Nhưng ánh mắt của phần lớn mọi người nhìn Tần Đại Trụ đều có chút khinh thường.
Lúc này, Tần Đại Trụ hoàn toàn đắm chìm trong việc chia nhà xong có thể vứt bỏ một gánh nặng lớn nên căn bản không để ý đến ánh mắt của những người này.
Thôn trưởng có để ý đến nhưng lúc này lại không tiện nhắc nhở ông ta thêm gì nữa.
Nghĩ đến việc dù dân làng có coi thường nhà Tần Đại Trụ thì cũng chẳng liên quan gì đến mình, thôn trưởng coi như không thấy những ánh mắt này.
Ông ta bước vào trong sân theo sau Tần Đại Trụ.
Hai người vừa vào sân đã thấy Tần Hữu Điền đang đứng trước cửa nhà chính với sắc mặt đen như than.
Gần đây không chỉ Chu Đại Hoa bị Ôn Hạ hành hạ đến mức khổ sở, mà Tần Hữu Điền lớn tuổi hơn Chu Đại Hoa một chút, sức khỏe cũng không chịu nổi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hai lão già họ có khi còn phải đi trước cả đứa con trai thứ hai đang nằm liệt giường kia.
Vì vậy, sáng nay khi Chu Đại Hoa cầm chổi đánh Ôn Hạ, Tần Hữu Điền mới không lên tiếng ngăn cản.
Nhưng ông lão không ngờ, ông lão chỉ muốn Chu Đại Hoa ra ngoài dạy dỗ Ôn Hạ một chút.
Sao sau đó lại thành chia nhà rồi?
Không giống như Chu Đại Hoa có thể ăn vạ vì lợi ích, Tần Hữu Điền là người đặc biệt sĩ diện.
Ông lão hiểu quá rõ người khác sẽ nói xấu nhà ông ta thế nào với việc chia nhà bây giờ.
Vừa rồi nghe Chu Đại Hoa về nói muốn chia nhà, Tần Hữu Điền lập tức lên tiếng phản đối.
Không ngờ Chu Đại Hoa trước kia có thể nói là trăm sự nghe theo ông lão, lần này lại nhất quyết không chịu đổi ý.
Còn chưa đợi hai người họ làm rõ ràng, tộc lão trong thôn cũng đến rồi.
Lúc này đã đẩy Tần Hữu Điền lên đống lửa khiến ông lão muốn hối hận cũng không có cơ hội nên đương nhiên sắc mặt khó coi.
"Thôn trưởng ông đến rồi, làm phiền ông chạy một chuyến rồi."
Thấy thôn trưởng đi từ ngoài cửa vào, Chu Đại Hoa lập tức cười tươi.
Nói xong, Chu Đại Hoa trực tiếp mời thôn trưởng ngồi xuống ghế trong nhà.
Đợi mọi người đến đông đủ, Chu Đại Hoa mới nói với hai người con trai và mấy đứa cháu trai đang đứng đó.
"Hôm nay ta mời thôn trưởng và tộc lão đến đây, các ngươi hẳn cũng biết lý do rồi chứ? Người ta đều nói cây to thì phải phân cành.
Nhà ta bây giờ cháu trai đã lớn hết rồi, ở chung một chỗ cũng không tiện lắm.
Hôm nay thì chia nhà thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...