Hội đồng quản trị tập đoàn Kha Thị đã ra quyết định
chính thức khởi tố Lục Hân Nhan.
Hân Nhan chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày cả họ lẫn
tên của mình không chỉ xuất hiện trên tạp chí lá cải, còn trở thành tin nóng
trên các trang mạng, các bài viết về cô cũng được lan truyền một cách nhanh
chóng và được cập nhật liên tục, trở thành một trong những tin nóng hàng đầu.
Có lẽ cuộc sống hiện thực nhàm chán quá, nên người thời nay luôn thích thú với
việctìm kiếm tin lạ và
nóng cùng mấy tờ báo lá cải.
Nhưng Hân Nhan lại không mảy may để tâm đến, cứ như
Lục Hân Nhan trên mạng ấy không phải là cô, chỉ là người cùng họ cùng tên với
cô thôi, Lục Hân Nhan đó có bị làm sao đi chăng nữa cũng không liên can gì đến
cô.
Cô chỉ cảm thấy tức cười chuyện tập đoàn Kha thị khởi
tố cô, nhưng trên tay cô thì lại đang đeo nhẫn cầu hôn của Kha Cẩn Niên. Nếu họ
kết hôn thật, thế chẳng phải tập đoàn Kha thị kiện chính vợ của Tổng giám đốc
tập đoàn sao?! Nếu tin này loan ra ngoài, không biết có phải xuất hiện trên
trang đầu các tờ báo như lần trước nữa hay không. Tuy nhiên, chuyện này chắc
không thể nào xảy ra.
Cô nhất định sẽ tìm dịp trả lại nhẫn cho Cẩn Niên.
Thời tiết đang ấm áp, vậy mà không hiểu sao bầu không
khí xoay quanh Hân Nhan lại ngày càng lạnh lẽo.
Cơn dông bão như chưa từng bình lặng giây phút nào, mà
nó ngày càng ác liệt hơn.
Hân Nhan đang âm thầm chờ đợi người chủ mưu của tất cả mọi chuyện xuất hiện, không ngờ người đến gặp
cô trước hết lại chính là bà Kha.
Bà Kha đã mất đi kiên nhẫn so với lần gặp đầu tiên,
lúc bà ta gặp cô, đã cởi bỏ lớp ngụy trang điềm tĩnh của một phu nhân quyền
quý, xông thẳng vào căn hộ của Cẩn Niên, giáng một cái tát thật mạnh vào mặt
cô.
Cái tát đó vang dội, dùng lực rất mạnh, tai cô ù đi,
dư âm vang một hồi lâu.
Bà Kha giận điên người, cả người run bắn lên: “Loại
đàn bà như cô còn có mặt mũi ở đây sao? Cô làm cho nhà họ Kha tổn thất bao
nhiêu cô có biết không? Cô có đền bù nổi không? Đừng ỷ Cẩn Niên thích cô, thì
cô có thể bay thẳng lên cao làm phượng hoàng, tôi nói cho cô biết Lục Hân Nhan,
trừ khi tôi chết, chứ không đời nào tôi để cô vào làm dâu nhà tôi, cô cút khỏi
đây ngay lập tức cho tôi !!!"
Nói xong bà bắt đầu đẩy Hân Nhan.
Hân Nhan bị đẩy lùi về sau hai bước, một bên mặt cô đã bắt đầu bầm tím lên.
Không biết sức lực từ đâu mà hai chân Hân Nhan đứng
thật vững, mặc cho bà Kha đẩy cô như thế nào, cô cũng không nhúc nhích.
Đứng yên tại chỗ, cô lạnh lùng nhìn bà Kha, khóe môi
nhếch lên, cười trả lời: “Bà Kha, có phải bà cho rằng, ‘gia đình kiểu mẫu của
bà’ có cái quyền giẫm đạp lên lòng tự ái của người khác? Một năm trước, nhà họ
Kha của bà đổi trắng thay đen, rõ ràng là Cẩn Niên đeo bám tôi, lúc sau lại đổi
thành tôi bám lấy anh ta không buông, vậy mà hết lần này đến lần khác bà có thể
ăn no ngủ yên được sao?”
Bà Kha lạnh giọng nói, "Rõ ràng chính cô dụ dỗ
Cẩn Niên, cô giống hệt như em gái cô vậy, cũng chẳng tốt đẹp gì hơn ai. Tôi nói
cho cô biết, tập đoàn Kha thị đã chính thức khởi tố cô, cô muốn bày thêm thủ
đoạn gì nữa thì cứ chơi với luật pháp đi. Muốn Cẩn Niên cưới cô, đừng có mơ!”
Hân Nhan vẫn cười, cúi đầu xoay chiếc nhẫn trên tay,
dửng dưng trảlời: “Bà Kha, lòng tự trọng của tôi có thể không là
gì trong mắt bà, nhưng trong mắt tôi, nó đáng giá hơn nguyên cái tập đoàn của
bà đấy."
Bà Kha sững người: “Cô nói vậy là có ý gì?”
Hân Nhan cười hời hợt, chầm chậm lên tiếng: “Bà Kha,
bà biết tại sao tôi tiếp cận Cẩn Niên không?"
Hân Nhan im lặng nhìn bà ta, rành mạch nói từng chữ:
“Tại vì tôi muốn chiếm đoạt cả tập đoàn Kha thị."
Thật ra người có dã tâm thật sự tuyệt đối sẽ không nói
dã tâm của mình ra cho người ta nghe như vậy. Cô nói thế, chỉ vì muốn chọc tức
bà ta mà thôi.
Người dễ kích động như bà
Kha chắc chắn sẽ nổi điên lên
“Cô….” Bà Kha nghiến răng đay điến, ngón tay đang chỉ
vào cô run lẩy bẩy, la lên: “Con đàn bà độc ác như cô, cô đừng hòng! Cô cút
khỏi đây liền cho tôi!”
Tiện tay đang cầm túi xách, bà ta đánh xối xả lên
người Hân Nhan
Hân Nhan không né, chỉ là trong tiềm thức cô ôm lấy
phần bụng. Cô có thể bị thương nhưng sinh mệnh trong bụng cô thì không được xảy
ra chuyện gì.
Cẩn Niên đẩy cửa xông vào, ngăn giữa bà Kha và Hân
Nhan: “Mẹ, mẹ làm cái gì vậy!”
Bà Kha tức giận vuốt ngực, hít vài hơi thật sâu, chỉ
vào Hân Nhan, toàn thân đang run lên: “Nếu con còn xem mẹ là mẹ, thì lập tức
đuổi người đàn bà này đi!”
“Mẹ.”
“Đuổi đi ngay! Con muốn mẹ tức chết đúng không?”
Bà Kha đang hết sức kích động, tức giận đến thở hồng
hộc. Bà có bệnh về tim mạch, Cẩn Niên không dám làm bà giận thêm nữa, chỉ còn
cách kéo tay Hân Nhan, dẫn cô ra bên ngoài.
“Anh xin lỗi, Hân Nhan.” Khép cửa lại, anh ta nói với
vẻ mặt mệt mỏi: “Do anh chưa xử lí ổn thỏa chuyện này…”
Anh thấy trên trán Hân Nhan có một vết thương nhỏ, anh
đau lòng kiềm lấy đầu cô, cẩn thận chạm vào vết thương: “Có đau lắm không?”
Hân Nhan né tránh, lắc đầu: “Không đau." Cô đã
sớm mất đi cảm giác đau rồi.
Cẩn Niên nắm lấy tay cô: “Chuyện khởi tố là chủ ý của
mẹ anh, anh không cách nào ngăn bà được, anh xin lỗi. Nhưng em yên tâm, cho anh
một ít thời gian, anh nhất định sẽ giải quyết chuyện này ổn thỏa.”
Hân Nhan cúi đầu tháo chiếc nhẫn trên ngón tay áp út
ra.
Tim Cẩn Niên thoáng đau, cứ như gỡ chiếc nhẫn ra rồi,
quan hệ của hai người sẽ hoàn toàn chấm dứt, vội ngăn cản cô, “Đừng tháo, Hân
Nhan. Em đeo vào, thì đã là người của anh rồi.” Giọng điệu anh ta dịu dần, cầu xin cô, “Đeo chiếc nhẫn được không? Chúng ta kết
hôn được không em?”
Hân Nhan vẫn kiên quyết tháo chiếc nhẫn khỏi tay.
Chẳng qua đeo vài hôm thôi, mà tay đã xuất hiện vết hằn. Cô nắm lấy tay Cẩn
Niên, đặt nhẫn vào tay anh ta.
“Anh không mệt mỏi sao, Cẩn Niên?” Cô khẽ hỏi rồi mỉm
cười thật dịu dàng, “Nếu anh cưới tôi, không những phải thuyết phục gia đình
anh, còn cả ban quản trị tập đoàn, còn dư luận và giới truyền thông nữa. Cho dù
anh có cố níu kéo tôi ở lại, cũng vô dụng thôi. Cẩn Niên, anh còn nhiều việc
phải thực hiện. Nhẫn trả lại anh, anh hãy quay vào an ủi bà Kha đi!”
Cô quay lưng định rời khỏi.
Cẩn Niên kéo tay cô. Anh ta
kiên định nói: “Em về nhà ở vài ngày, lo xong việc bên đây, anh sẽ đi tìm em
ngay.”
Rồi lại bổ sung thêm: “Em đừng hòng trốn.”
Cô không nói gì cả, cứ thế rời khỏi.
An Thành vừa đến sân bay, thì ngoài trời mưa lất phất.
Ngữ Thiên đứng bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn bầu trời, than thở: “Mưa vậy chắc
không ảnh hưởng việc máy bay cất cánh chứ?”
Vài hôm trước Ngữ Thiên biết tin An Thành đi Hải Nam,
cũng đòi đến đó chơi vài ngày. An Thành vốn không ngại gì chuyện này, nên đã
đồng ý.
Anh họ Ngữ Thiên tiễn cô ra sân bay, đi cùng còn có
bạn gái anh ta, Vu Vy Vy.
An Thành nhớ mặt Vu Vy Vy, cô gái nói chuyện khiếm nhã
với Hân Nhan, anh cũng chẳng có thiện cảm với cô ta.
Đang đợi gửi hành lí, Vu Vy Vy bỗng lên tiếng: “Anh An
biết gì chưa? Chị Hân Nhan bị tập đoàn Kha khởi tố rồi.”
Anh ừ một tiếng hững hờ, không có hứng thú với đề tài
này, không muốn nói gì cả.
Lòng anh lại nhớ đến gương mặt vô cảm, nhưng khi cười
lại tươi như hoa kia. Hình ảnh đó dần rõ nét, phóng to dần, cho đến khi xâm
chiếm hẳn từng ngóc ngách trong tâm trí anh.
Lại nghe Vu Vy Vy bâng quơ nói: “Con người chị Hân
Nhan thế nào em hiểu rõ nhất, luôn một chân đạp mấy thuyền, quen một lúc với
mấy người. Em đoán, bây giờ Kha Cẩn Niên không cần chị ta rồi, chắc chị ta sẽ
quay lại tìm anh thôi.”
Anh Thành lạnh lùng ngắt ngang lời cô ta: “Cô chẳng
hiểu gì về Hân Nhan cả, cô ấy không phải người như vậy.”
Nói xong, anh đi ra chỗ khác, mặc kệ cô ta.
Tâm trạng anh bỗng trở nên rất tệ, xấu hơn cả thời
tiết ngoài kia.
Anh họ Ngữ Thiên và Vu Vy Vy đi rồi, An Thành cảm thấy
chán chường, bỏ mặc Ngữ Thiên, một mình ra ngoài hút thuốc.
Không ngờ Cao Tuấn lại đến tiễn anh, và đi sau anh ta
còn có Hân Nhan.
An Thành tưởng mình hoa mắt, nhìn kĩ lại, đúng thật là
cô.
Thật ra Cao Tuấn đã lừa Hân Nhan đến sân bay. Cao Tuấn
gọi điện cho cô nói: “An Thành phải đi nước ngoài, trước khi đi, cậu ấy muốn
gặp cô lần cuối. Hân Nhan, cho dù bây giờ như thế nào đi nữa, An Thành đã từng
yêu cô thật lòng, về tình về lí cô nên tiễn cậu ấy, xem như tôi xin cô, hãy đi
gặp cậu ấy một lần.”
Hân Nhan đắn đo trong vài giây, rồi đồng ý.
Đến rồi mới hay, An Thành chẳng qua đi công tác Hải
Nam thôi. Không biết có phải không, hễ người nào có liên quan đến An Thành, đều
giỏi lừa người ta cả.
Cô đứng cách đó không xa đối mặt với An Thành, không
ai lên tiếng trước.
Cao Tuấn bước lên vỗ vai An Thành: “Người anh em, tôi
đưa cô ấy đến rồi, có gì cần nói thì nói cho rõ ràng, đừng
để sau này phải hối hận.”
An Thành xoay qua trả lời Cao Tuấn: “Cậu thật lắm
chuyện, tôi không có gì để nói với cô ấy, cậu đưa cô ấy về đi.”
Cao Tuấn cười nho nhã đáp: “Chưa tới giờ lên máy bay
mà, tôi đi dạo quanh sân bay đây, hai người cứ
từ từ nói chuyện.’
An Thành làm mặt lạnh quay lưng: “Vậy cậu cứ đi dạo,
tôi qua cổng kiểm tra đây.”
Quay lưng đi được hai bước, An Thành bỗng nghe Hân
Nhan nhỏ tiếng gọi anh: “An Thành…’
Yếu ớt đến thế, giọng run rẩy, như mất hết tự tin,
giống như đang khao khát điều gì vậy.
Bước chân anh bất giác chững lại…
An Thành quay đầu, lạnh lùng nhìn tấm thân mềm yếu đó,
khinh khỉnh lên tiếng, “Sao? Bà Kha tương lai có gì muốn nói với tôi sao?”
Gương mặt cô đỏ bừng lại trắng bệt…
Cô dùng sức cắn môi dưới, tay bất giác ôm bụng, một
lúc sau mới cất giọng yếu ớt, nói như khẩn cầu: “Anh hãy dẫn em đi…”
Lời nói chưa dứt thì đã bị tiếng giày cao gót làm đứt
quãng…
Ngữ Thiên bước đến, thản nhiên kéo lấy tay An Thành,
trách anh: “Anh đi đâu làm em kiếm nãy giờ? Đến giờ qua hải quan rồi…”
Nói xong, cô ta mới phát hiện bầu không khí là lạ,
người An Thành thì cứng ngắc, toát ra hơi lạnh.
Còn Lục Hân Nhan đang đứng đối diện, mặt trắng bệt, vẻ
mặt trĩu nặng đến tuyệt vọng.
Bầu không khí ngưng đọng chốc lát, giọng An Thành lạnh
lùng vang lên, cứ như muốn dùng răng cấu xé cô ra thành từng mảnh vậy, “Lục Hân
Nhan, em lập lại lần nữa lời vừa nói.”
Hân Nhan nhìn tay Ngữ Thiên khoác lấy cánh tay anh,
mắt rũ xuống, lí nhí nói: “Thôi, xem như em không nói gì cả.”
Lửa giận trong lòng An Thành lập tức nhen nhóm. Cô gái
này còn muốn hành hạ anh đến chừng nào đây, tự dưng đến chọc tức anh, rồi lại
rời khỏi như không có gì xảy ra cả! Cô thật không có một chút lương tâm nào à?
Sao lại có thể dễ dàng yêu cầu anh dẫn cô đi, rồi lại
tùy tiện coi như cô không nói gì cả.
Lần này anh thật sự hận cô đến mức không thể hận hơn
thế nữa.
Cho dù cô có tự nguyện theo anh, cũng còn phải xem anh
có đồng ý dẫn cô đi hay không!
Hôm gặp mặt ở bữa tiệc rượu, anh đã hỏi cô có muốn
theo anh không, khi đó cô lại trả lời rằng Cẩn Niên đang đợi cô. Lúc ban đầu là
tự cô từ chối, sao bây giờ lại van xin anh?
Nhớ lại câu nói hồi nãy của Vu Vy Vy: chị Hân Nhan cứ
thích một chân đạp mấy thuyền, một lúc dây dưa với nhiều người, em đoán, Kha Cẩn
Niên không cần chị ấy nữa rồi, chị ấy sẽ quay lại với anh thôi.
Thực sự cô là loại người đó sao?
An Thành hất tay Ngữ Thiên, bước từng bước lớn đến
trước mặt Hân Nhan, kéo cổ tay cô: “Cô đi theo tôi.”
Mặc kệ ánh nhìn hiếu kỳ của nhiều người, anh kéo cô
tới một góc khuất.
Gần như thô bạo ép cô sát tường, bóp cằm cô, mặc kệ cô
đau đớn nhíu mày, anh cười nhạt: “Lục Hân Nhan, cô xem tôi là gì? Gọi là đến,
xua là đi sao? Kha Cẩn Niên không cần cô, giờ cô nhớ đến tôi rồi à?”
Cô nhắm mắt lại, lần đầu tiên rơi nước mắt trước mặt
anh. Đó là giọt nước mắt cố nén bấy lâu, nén đến không được nữa…
Vẻ nguỵ trang cứng cáp giờ đây đã không còn nữa.
Cô lúng túng quệt nước mắt, bối rối nói: “An Thành,
xem như em không nói gì, để em đi.”
“Đủ rồi!” Anh đột ngột hét lên một tiếng, tức giận nện
một đấm vào vách tường.
Nghe thấy cả nghe tiếng gió vù vù của nắm đấm.
Nắm đấm nện vào tường cũng như một đòn nện vào cõi
lòng của cô.
Một giây sau, anh bóp mạnh lấy cằm cô, rồi thô bạo hôn
lấy môi cô. Hung hăng cạy mở hàm răng của cô, ngấu nghiến một cách mạnh bạo,
mùi máu bắt đầu lan tỏa trong vòm miệng hai người. Cô run rẩy, nước mắt chảy
xuống khóe miệng, cố gắng thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh, thế nhưng anh
lại mặc kệ, nỗi hận tràn ngập tâm trí lẫn trái tim anh khiến anh chỉ muốn cắn
cho cô đau, cho cô nếm thử mùi vị đớn đau tột cùng đó là thế nào.
Không biết qua bao lâu, cô mới thôi giẫy giụa.
Hai bàn tay bưng kín mặt, cô chầm chậm ngồi xổm xuống,
không kìm được mà nức nở khóc, đau khổ nói: “An Thành, sao anh đối xử với em
như vậy…em đã có thai với anh…”
Nghe được lời cô nói, anh bàng hoàng và sững sờ.
Thật lâu sau, anh mới có thể thốt lên trong ngạc
nhiên: “Có thai?”
Cô vẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc như mưa.
Trong khoảnh khắc lúc ấy, cô thật mong anh sẽ dìu cô
dậy và ôm vào lòng, sau đó an ủi cô: Hân Nhan, vì em, vì đứa con, anh
sẽ dẫn em đi.
Chỉ cần anh nói một câu, cô sẽ đi theo anh, không do
dự, mặc kệ tất cả, xem như đây là việc làm ngang bướng duy nhất trong đời cô.
Song An Thành lại im lặng lạ thường, buông tiếng cười
lạnh nhạt: “Ai biết đứa con là của tôi hay của Kha Cẩn Niên?”
Cô không ngờ anh lại nói một câu như vậy
Những ngày qua cô đã nghe biết bao câu nói khó nghe,
song tất cả cũng không bằng câu nói của anh khiến cõi lòng cô nát tan vụn vỡ.
Bỗng chốc lời nói hóa thành một cánh tay, kéo cô vào trong bóng tối sâu thẳm và
không lối thoát…
Cô ngẩng đầu, trên mặt còn hằn vệt nước mắt, vẻ mặt
như không thể tin nổi: “Không ngờ anh lại cho rằng…” Chưa dứt lời, cô lại cười
chua chát, “Em thật ngốc. Đã như vậy mà còn muốn anh dẫn em rời khỏi, đáng lý
phải tìm Cẩn Niên, sao lại tìm anh cơ chứ.”
Câu này là cô tự nói với mình, nhưng hiển nhiên đã làm
An Thành nổi giận.
Chỉ cần cô chịu hạ mình nói vài lời dễ nghe với anh,
như vậy anh sẽ bỏ qua tất cả, và dẫn cô đi.
Thế mà đến giờ phút này, cô còn tưởng nhớ đến Kha Cẩn
Niên
Anh thực sự chỉ là người dự bị.
An Thành mở ví, lấy tấm thẻ tín dụng ra, ném trước mặt
cô, tàn nhẫn nói: “Cho dù đứa bé là của ai đi nữa, nghĩ tình cô cũng quen với
tôi một thời gian, thẻ này coi như tôi bù đắp cho cô. Hãy phá thai đi, sau này
đừng làm phiền tôi, từ nay không ai nợ ai.”
Từng chữ một như dao đâm vào tim cô, chúng mọc rễ, mọc
thành cành quấn thật chặt tim cô, khiến lòng cô quặn đau từng cơn.
An Thành quay lưng, không đoái hoài gì đến bộ dạng rã
rời của cô, tuyệt tình rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...