An Thành nhìn chăm chú hình bóng Hân Nhan tay trong
tay với Cẩn Niên rời khỏi, bàn tay siết chặt thêm. Anh cố kiềm chế không xông
lên phá nát cảnh tượng trước mắt mình.
Ngữ Thiên quàng lấy cánh tay anh, dựa vào người anh,
gọi dịu dàng: “An Thành?”
Lúc này anh mới chợt tỉnh. Nhẹ nhàng rút tay lại, giữ
khoảng cách vừa phải với cô ta. Mùi nước hoa trên người cô ta quá nồng, anh
không chịu nổi.
Anh nói: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Dạo gần đây, thuốc lá và rượu đã trở thành những người
bạn tốt nhất của anh.
Ngữ Thiên nhẹ nhàng nói một câu: “Anh đi đi, em ở đây
đợi. Mà anh hút ít thôi, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Dĩ nhiên cô ta đã tự cho mình là bạn gái anh rồi.
Anh như không nghe thấy, tự rời khỏi đại sảnh.
Tựa lưng trên lan can, anh rít một hơi thật sâu, lòng
thì hận người phụ nữ ấy vô cùng. Cô dẫn người tình mới ra oai với anh ư, thế mà
hết lần này đến lần khác anh lại nhớ cô đến phát điên.
Đã mấy tuần nay, anh thử tất cả mọi cách để quên cô.
Uống rượu bạt mạng, lao đầu làm việc như con thiêu thân, cố tình tìm đến những cô gái khác, nhưng dù anh có làm bao
nhiêu chuyện, thì nụ cười của cô vẫn in sâu trong tâm trí anh. Anh càng hận cô
tận xương tủy bao nhiêu, lại càng nhớ cô da diếtbấy nhiêu, nhớ những ưu điểm
của cô, cả khuyết điểm, cứ như hình bóng cô đã khắc sâu vào trí óc anh, xua
đuổi thế nào cũng mãi vương vấn.
Hút hết một điếu, An Thành cảm thấy trong lòng bứt rứt
không thôi, anh lại châm thêm một điếu nữa.
Vừa hít được một hơi, anh ngước mắt, giữa khói thuốc
la đà, anh bắt gặp gương mặt xinh đẹp mình ngày đêm thương nhớ.
Mặc chiếc váy chạm đất màu nho, cô nắm lấy vạt váy,
đang đi về phía này, bước chân có chút khó khăn. Bỗng dưng thấy anh đứng tựa
lưng hút thuốc, cô chợt khững lại, đứng ngại ngùng giữa hành lang.
Hai người đứng cách nhau không xa, chăm chú nhìn nhau.
Xung quanh thoáng chốc chìm vào tĩnh lặng, cứ như thế
giới ồn ào náo nhiệt kia hoá thành hư vô, trong thế giới của hai người, có thể
nghe được âm thanh dòng chảy của mạch máu, và cả tiếng đập của hai con tim.
Một giây sau, anh dập tắt điếu thuốc trong tay, tiến
nhanh về phía cô.
Nắm chặt cổ tay của cô, kéo cô ra ngoài cửa lớn, tốc
độ rất nhanh.
Cô không phản kháng, cũng không lên tiếng, tuy rằng
anh siết tay cô rất đau, cái chân vừa mới đi lại được cũng đau nhói, nhưng cô
vẫn lặng lẽ để anh lôi đi.
Có lẽ trong tiềm thức, chính cô cũng muốn anh dẫn cô
đi.
Đi được mấy bước, anh rốt cuộc cảm thấy lạ, dừng bước,
ngoảnh lại nhìn cô: “Chân em sao thế?”
Cô mới đáp: “Mới rút đinh, đi lại hơi khó. Anh đi chậm
một chút, em theo không kịp…”
Anh nhìn cô vài giây, đột ngột khom lưng, bế cô lên.
Đi ra cửa xoay của khách sạn, bồng cô lên xe, rồi đóng
cửa lại, hành động thoăn thoắt. Dọc đường gặp phải ánh nhìn tọc mạch của nhiều
người, anh làm lơ, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên “bắt cóc” cô.
Trên xe, anh còn chưa nổ máy, điện thoại của cô reo
lên.
Anh lạnh lùng ra lệnh cho cô: “Cúp đi.”
Hân Nhan thấy trên màn hình nhấp nháy tên của Cẩn
Niên, cô do dự, sau cùng nhấn nút tắt.
Xe chạy với tốc độ cao.
Cô hỏi: “Anh chở em đi đâu?”
Đi đâu?
An Thành cũng không biết, chỉ là cơn bốc đồng nhất
thời nên anh mới dẫn cô rời khỏi.
Ngay sau đó liền làm mặt lạnh tanh quát cô: “Em im
đi.”
Cô hơi sững người, nhưng ngay sau đó lại cười: “An
Thành, anh vẫn trẻ con như thế.”
Sắc mặt anh vẫn lạnh như băng, nghiêm nghị nói: “Anh
đang lái xe, em tốt nhất đừng chọc tức anh, nếu không xảy ra tai nạn, cả hai
chúng ta đều chết chung. Dù em có muốn chết chung với anh, anh cũng không tha
thiết.”
Nghe thế cô không nói thêm gì nữa. Tựa đầu trên ghế,
nhìn những khung cảnh vụt qua chớp nhoáng ngoài cửa sổ.
Nhưng chẳng hiểu sao khoé môi lại cười mỉm.
Mấy tuần trở lại đây, lần đầu tiên cô mỉm cười từ tận
đáy lòng.
Bầu không khí yên tĩnh trong xe, cũng thật ấm áp.
Qua một lúc, cô đột nhiên cười, nói: “An Thành, chúng
ta có thể xem như bỏ trốn không?”
Tiếng xe thắng lại đầy chói tai phá vỡ bầu không khí
trầm lặng.
Xe ngừng lại.
Anh quay sang nhìn cô, vẻ mặt khó đoán, chậm rãi nói:
“Anh không muốn ép em. Nếu em không muốn đi theo anh, em có thể xuống xe ngay
bây giờ.”
Nhất thời, bầu không khí đang ngưng đọng tưởng chừng
như nghẹt thở.
Chốc lát sau, cô khẽ cười: “Em chẳng phải đã theo anh
rồi sao.”
Anh ngơ ngác, ánh mắt theo đó có chút hân hoan, lại
khởi động xe.
Một tay anh nắm tay lái, một tay anh giữ chặt tay cô.
Hân Nhan không chịu để anh nắm tay, nói, “Anh lo chạy
xe đi. Em không muốn chết chung với anh đâu.”
Anh cười khẽ, cãi lại: “Chết chung với anh có rất nhiều
cái lợi, nào là mộ phần cực kỳ tráng lệ, được trang hoàng lộng lẫy, còn có
phòng để hoa riêng, đài phun nước âm nhạc, quản gia kiểu Anh, em còn chưa chịu
sao?”
Cô nhịn không được mà cười: “Anh nghiêm túc một chút
được không.”
Hai người tưởng chừng như đã xa cách, giờ đây lại nồng
nàn như ngày nào. Họ còn đùa giỡn như không có gì, cứ như chưa từng xảy ra
chuyện gì cả.
Xe càng chạy càng xa trong chớp mắt.
Hân Nhan nghĩ thầm, cứ mặc kệ tất cả, đi theo anh, có
được không?
Chưa bao lâu, Cẩn Niên nhắn tin tới.
“Lục
Hân Nhan, em dám bỏ trốn.”
Hân Nhan nhìn thấy dòng chữ đó, bàng hoàng chợt tỉnh.
Trái tim dần nguội lạnh.
Cô không thể.
An Thành hỏi cô: “Có đói không? Hay chúng ta đi ăn
cơm.”
“An Thành” Hân Nhan khẽ mở miệng, nhìn ra ngoài ô cửa
xe, “Cẩn Niên đang đợi em, dừng xe lại đi.”
Lại một tiếng két chói tai vang lên, xe bỗng dưng
ngừng lại.
Bàn tay An Thành đang nắm tay lái, khẽ run rẩy.
Anh nhìn cô, ánh mắt chất chứa bao đau thương, “Hân
Nhan, chẳng phải em chịu theo anh rồi ư?”
Cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, dửng dưng đáp: “Hồi nãy
muốn, bây giờ không muốn nữa.”
Nói xong, cô định mở cửa bước xuống, ai ngờ tay vừa
chạm cửa, cả người đã bị An Thành kéo lại, anh giữ đầu cô, cúi người hôn như vũ
bão. Hai người đã khao khát nhau quá lâu rồi, nỗi nhung nhớ nhen nhom trong
tim, đốt cháy mọi lí trí, chỉ còn lại tro bụi. Đôi môi anh nóng bỏng như lửa,
cấu nghiến lấy đôi môi của cô, cứ như trừng phạt, như chờ đợi cô nồng nhiệt đáp
lại, Cô từ từ giơ tay ra, ôm lấy cổ anh, hôn anh đắm đuối, cháy cùng với ngọn
lửa tình ấy.
Bỗng dưng điện thoại An Thành reo lên.
Cô bừng tỉnh, đẩy anh ra, ổn định lại hô hấp.
Đôi môi đã đỏ mọng như lửa rực cháy.
An Thành nhìn màn hình, là Ngữ Thiên gọi đến, anh
không bắt máy, lập tức cúp cuộc gọi.
Anh nắm chặt lấy tay cô, sợ cô rời khỏi, rành mạch nói
với cô từng chữ một: “Lục Hân Nhan, cả đời anh chỉ quay lại tìm em một lần
thôi. Nên bây giờ anh hỏi em, em có muốn ở bên anh không?”
Bỏ lỡ lần này, có thể là bỏ lỡ cả đời.
Hân Nhan im lặng trong giây lát.
Thời gian như lắng đọng.
Nhưng hơi thở của hai người thật rõ ràng, cô nghe rõ
mồn một, cũng cảm nhận rõ tình cảm của anh.
Cuối cùng, cô từ từ rút tay, cũng như từ từ dập tắt
ngọn lửa đang cháy hừng hực đó.
Lát sau, An Thành nghe thấy cô nói: “An Thành, giữa
chúng ta đã chấm dứt rồi. Trễ rồi, em thật sự phải đi tìm Cẩn Niên.”
Trái tim anh, như từ trên cao chót vót rơi xuống đất,
vỡ vụn, tan thành từng mảnh.
Thậm chí có nhặt nhạnh từng mảnh vỡ ấy lên, cũng không
còn toàn vẹn như trước kia.
Anh tuyệt vọng nhắm mắt lại, rồi mở ra, buông tay ra,
cũng hời hợt trả lời: “Được thôi, từ nay anh sẽ không tìm em nữa. Em xuống xe
đi, Hân Nhan.”
Cô mở cửa xe, bước xuống.
Anh khởi động xe, phóng đi trước mắt cô, nháy mắt đã
không thấy nữa.
Lúc này cô mới rơi nước mắt, từng giọt lệ tuôn trào từ
khoé mi.
Mặc trên người bộ lễ phục đắt tiền, lang thang trên
đường phố vắng tanh, có lẽ trong đêm tối lạnh lẽo này không ai cô độc và kì dị
bằng cô.
Nửa đêm Hân Nhan mới trở về căn hộ của Cẩn Niên.
Anh ta mở cửa với vẻ mặt hằm hằm, song thấy cô khóc
nhòe cả lớp phấn, chợt thừ người lặng đi.
Sau cùng, cố kìm nén tất cả sự giận dữ, anh ta ôm cô
vào lòng, nhè nhẹ vuốt ve tấm lưng mảnh mai của cô: “Em về là tốt rồi.”
Nhưng Hân Nhan vùng vẫy khỏi người anh ta, thờ ơ nói:
“Tôi đi tắm.”
Lê cả người mệt nhoài, cô chầm chậm đi lên lầu.
Chiếc váy đỏ dài thướt tha trên đất, cứ như một đóa
hoa anh túc nở rộ, rạng rỡ yêu kiều đến dường nào.
Anh ta tựa vào cửa sổ sát đất bên cạnh, mải miết nhìn
bóng lưng của cô, miên man trong hồi ức xa xôi.
Lần đầu tiên gặp cô, là trước cửa một nhà hàng ở Bắc
Kinh.
Cô gái ấy có nụ cười khuynh thành, gương mặt tươi như
hoa cùng má lúm đồng tiền xinh xinh, hình bóng của cô gái ấy đã in sâu trong
lòng anh, như hoa anh túc gây nghiện vậy, muốn cai cũng không cai được.
Lúc đó anh mới ăn xong, đứng chờ xe tới.
Còn cô cũng đứng ngoài cửa.
Đêm đó là sinh nhật của Vy Vy, cả nhóm người cô không
quen biết ai suốt buổi cứ ầm ĩ. Cô vốn thích yên tĩnh, nên mới dự tiệc được nửa
chừng cô cảm thấy ngột ngạt đến khó chịu, nên ra ngoài cho thoáng.
Anh ta và cô, chỉ đứng cách nhau vài bước chân.
Trong lúc vô tình, Cẩn Niên xoay lại trông thấy cô.
Cô đang mặc chiếc áo khoác màu đỏ thẫm, hai tay đút
túi, mắt nhìn về nơi xa, ánh nhìn hờ hững xa xăm. Hôm đó thành phố B tuyết đang
rơi, những bông hoa tuyết tung bay trong gió rơi lững lờ, bầu trời bao la âm u.
Cẩn Niên lẳng lặng nhìn cô, hơi thất thần, cảm thấy cô gái ấy như muốn hòa cùng
với cảnh tuyết rơi trước mắt, đẹp dịu dàng như bức tranh sơn thủy hữu tình, chỉ
như vậy thôi cũng đã làm lòng anh bồi hồi xao xuyến.
Một đứa con nít đang chơi đùa chạy tới, không cẩn thận
đụng phải cô. Cô bất ngờ quay lại, đưa tay đỡ lấy đứa bé.
Đứa bé nũng nịu nhận lỗi: “Xin lỗi chị.”
Cô cười nhẹ, nói khẽ: “Tuyết đang rơi, đường trơn lắm,
em cẩn thận đấy.”
Đứa bé gật đầu, lại nhào vào lòng mẹ.
Cô vẫn giữ nụ cười dịu dàng đó, quay lưng, trở vào nhà
hàng.
Từ đầu đến cuối, cô tha thướt như làn nước, để lại ấn
tượng sâu sắc trong lòng Cẩn Niên như vết mực đậm khó phai. Anh không biết tại
sao mình vừa thấy đã yêu, chỉ biết rằng nụ cười tươi tắn ấy của cô, như rót mật
ngọt vào tim anh, khiến cho anh không thể nào quên. Có thể đây chính là số trời
đã định.
Sau này, anh liên tục dò la tin tức về cô.
Cho đến khi anh hỏi thăm về cô qua Vy Vy.
Nhưng anh không ngờ, Vy Vy biết rõ người mà anh tìm là
Lục Hân Nhan, nhưng lại cho đưa anh cách liên lạc với Lục Hân Duyệt. Trớ trêu
làm sao, anh và tình cảm chân thành với người anh yêu nhất, đã lỡ duyên từ đây.
Đó cũng là lí do mà tại sao đến giờ anh vẫn không cam
tâm.
Hân Nhan không bao giờ hiểu, mùi vị lỡ chuyến xe ngày
đêm ngóng trông là như thế nào, bởi vậy cô không hiểu anh, không hiểu tại sao
anh dùng đủ mọi cách giữ cô bên mình.
Anh chỉ là quá khao khát có được một người thôi.
Niềm khao khát đã từ lâu lắm rồi.
Vậy mà, tại sao càng nắm chặt tay cô, anh lại cảm thấy
cô càng rời xa anh?
Sáng sớm, Hân Nhan nửa quỳ bên bồn cầu, không ngừng
nôn mửa.
Tiếng chuông điện thoại reo không ngừng.
Tiếng nôn cùng tiếng chuông điện thoại đồng thời tạo
ra một phản ứng hóa học mãnh liệt, làm cho sợi dây thần kinh đại não bị kéo
căng hết mức, vừa đinh tai nhức óc, vừa ồn ào.
Không biết cô đã nôn trong bao lâu, tiếng chuông cũng
không còn đổ nữa.
Cô không còn nôn, bèn súc miệng.
Cô đã nôn tổng cộng 3 lần rồi, tính lại chu kỳ kinh
nguyệt, cũng lâu rồi chưa đến. Cô không biết vậy có nghĩa là sao. Lòng như có
tảng đá rơi xuống, tim trĩu nặng đến nghẹt thở.
Lần đầu tiên nôn, là lúc đang ăn cơm với Cẩn Niên. Anh
ta gắp cho cô miếng thịt gà, mới vừa đưa đến chén của cô, cô liền cảm thấy khó
chịu, chạy vào toa lét nôn liên tục.
Lúc đi ra, Cẩn Niên đứng bên cửa, nhìn sắc mặt cô phờ
phạc, hồi lâu sau, anh ta tự cười mỉa mai: “Anh khiến em khó chịu đến mức không
nuốt nổi cơm à?”
Điện thoại lại đổ chuông một lần nữa, reo inh ỏi.
Cẩn Niên đi làm rồi, trong phòng chỉ còn mình cô,
tiếng chuông điện thoại vang vọng trong không gian trống trải vắng lặng, cứ như
hình thành một cơn lốc xoáy không đáy, muốn cuốn người vào đó.
Là Tô Vãn gọi đến.
“Hân Nhan, sao giờ cô mới bắt máy? Cô muốn hù chết tôi
à?”
Cô thong dong đáp: “Nãy có chút việc. Chuyện gì thế?”
“Cô lên mạng xem…Trên mạng đồn thổi, cô vì muốn trả
thù nhà họ Kha….Lục Hân Nhan, chắc không phải trùng hợp đến nỗi có người trùng
tên với cô chứ…”
Hân Nhan không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến
nỗi Tô Vãn ngày thường miệng lưỡi lanh lẹ cũng nói năng lắp bắp như vậy. Chỉ là
trong khoảng khắc này cô chợt hiểu rằng, quả thật có một cái hố đen không đáy,
muốn nuốt chửng người ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...