Bởi vì cử động quá đột ngột, Thạch Vĩnh Ngôn xém chút không giữ được ông, hắn từ bên người Bạch Đường bước nhanh về trước, cánh tay vạm vỡ khống chế lại Bạch Nham đang giãy dụa.
Hắn liếc mắt nhìn Bạch Đường, mặc dù chưa nói lời nào song Bạch Đường vẫn hiểu ý hắn, hắn dùng lực có chừng mực, sẽ không khiến phụ thân bị thương.
"Bạc không thấy đâu, mẫu thân con giải thích rằng bà đã giấu rất kỹ, nhưng toàn bộ bạc đều biến mất, kể cả số bạc của con mang về."
Bạch Nham nói năng vô cùng lộn xộn, nhưng vẫn hiểu được đại khái.
Khoản tiền Bạch Đường vất vả kiếm được bỗng không cánh mà bay, Minh ca tới nhà đòi nợ, Từ thị thấy nhà không có tiền liền rối lên.
Rõ ràng là nói thật, nhưng thật sự không thể bắt người khác tin mình.
Trước đó Minh ca mềm lòng cho kỳ hạn năm ngày, bây giờ một xu cũng không có, hắn thật sự nổi nóng, trong cơn tức giận đã dứt khoát bắt Thạch Oa đi.
Chỉ để lại một câu, nếu không mang hai mươi lượng bạc gặp hắn, đừng nói là một đứa nhi tử của Bạch gia, mà kể cả hai nữ nhi cũng phải bán gán nợ chung!
Từ thị khóc lóc muốn đòi Thạch Oa về, Thạch Oa ở trong tay Vương Tứ cũng gào khóc lên, nơi nào chịu ngoan ngoãn đi theo.
Vương Tứ dùng tay bịt miệng Thạch Oa, để nó không phát ra tiếng, Thạch Oa cũng không khách khí, mở miệng cắn hắn, tính tình Vương Tứ vốn tàn bạo, hắn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp tát Thạch Oa một bạt tai.
Sau cùng thì Thạch Oa vẫn còn nhỏ tuổi, thân thể yếu ớt, trực tiếp bị đánh ngất xỉu.
Bạch Nham gấp đến độ giống kiến bò chảo nóng, hết lần này đến lần khác không thể chủ động hành sự, lửa giận công tâm, nghẹn quá mà ngất.
Còn chuyện về sau, ông cũng không rõ.
"Phụ thân, mẫu thân cất tiền ở đâu rồi?"
"Bà ấy nói cất ở dưới tấm ván đầu giường." Bạch Nham vẫn đau lòng không thôi, mặc dù ông xưa nay đều đối xử nam nữ bình đẳng.
Song Thạch Oa là con út trong nhà, nghiễm nhiên trở thành bảo vật trong lòng phụ mẫu, hiện giờ bị Minh ca bắt đi, không biết có thể quay về hay đã bị bán cho nha bà.
"Đại tỷ nhi, con nhất định phải tìm Thạch Oa trở về."
Bạch Đường thấy vành mắt phụ thân đỏ hoe, khoé mắt ẩm ướt, nếu không vì bên cạnh còn Thạch Vĩnh Ngôn, hẳn đã gào khóc rồi.
Trong đầu phụ thân ắt hận bản thân sao lại té gãy chân ngay lúc này, chẳng những không thể bảo vệ người nhà mà còn làm liên luỵ thêm.
Không đợi Bạch Đường trả lời, Thạch Vĩnh Ngôn đã đáp thay nàng: "Bạch thúc, thúc cứ yên tâm, ta sẽ giúp mọi người tìm Thạch Oa về."
Bạch Nham lại giống như vô cùng tin tưởng hắn, luôn miệng nói: "Được, được."
Ông lại quay đầu sang hỏi Bạch Đường: "Mẫu thân con đâu, con lại xem bà ấy đi."
Xem ra Bạch Nham hôn mê sớm hơn, vẫn chưa biết chuyện sau khi Minh ca ra về, Từ thị nhất thời nghĩ quẩn liền uống thuốc chuột.
Bạch Đường cũng không muốn lớn chuyện lúc này, chỉ an ủi: "Phụ thân cứ nghỉ ngơi cho tốt, con nói chuyện với mẫu thân một chút rồi đến tìm Minh ca, mang đệ đệ về."
"Còn hai mươi lượng bạc."
"Con có, con có hai mươi lượng bạc."
Bạch Đường luống cuống tháo xuống túi buộc trong người, lấy toàn bộ hai mươi lượng bạc mà Thất công tử thưởng cho để Bạch Nham xem qua.
Bạch Nham hiện giờ không còn sức mà cũng không có tâm tư để tìm hiểu xem nàng lấy đâu ra hai mươi lượng bạc.
"Chỉ cần Thạch Oa trở về, cho dù có bán hết ruộng đất, nhà ở cho người ta thì cũng được."
"Con hiểu mà, con hiểu mà, phụ thân cứ yên tâm."
Bạch Đường đi ra khỏi phòng, Thạch Vĩnh Ngôn im lặng đi theo sau nàng, nàng suy nghĩ một chút, quay trở lại xem Từ thị.
Từ thị vẫn nhắm nghiền hai mắt, có điều sắc mặt đã khôi phục như cũ, chẳng qua là nôn quá nhiều nên sắc mặt có hơi tái nhợt.
"Mẫu thân vẫn chưa tỉnh lại."
"Tiền trong nhà sao lại không thấy đâu?" Bạch Đường nhìn bộ dạng của Từ thị, xem ra cũng không hỏi thêm được gì, chỉ có thể hỏi A Duyệt.
A Duyệt chỉ lắc đầu: "Muội không biết, mẫu thân vào nhà nói là lấy tiền, bỗng nhiên hét lên, nói không thấy tiền đâu cả, kêu hét thất thanh."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, mẫu thân nói với hai người đòi nợ là không thấy tiền đâu, Minh ca còn cười cười hỏi lại mẫu thân là có chắc là không thấy tiền không, mẫu thân còn khẳng định lần nữa."
"Hắn còn nói gì không?"
"Hắn nói, đừng tưởng ăn may là phước đức, đã cho thể diện mà còn không cần, sau đó liếc mắt ra hiệu với tên đi cùng, hắn liền bắt Thạch Oa, bịt miệng đệ ấy lại."
Chuyện sau đó thì cũng cơ bản giống với Bạch Nham đã kể trong phòng, Từ thị ra sức giải thích trong nhà khó khăn, cố gắng chỉ có mười mấy lượng bạc, đã tích cóp gần đủ rồi.
Minh ca chỉ lạnh lùng cười, cũng không ngắt lời Từ thị, Từ thị càng nói càng gấp gáp, chỉ xém chút đã quỳ xuống, cầu xin hắn buông tay, Thạch Oa bị hắn bịt miệng đến mặt mũi đỏ bừng.
Không đòi được nợ, sao Minh ca chịu buông tha, chỉ để lại hai câu rồi xoay người rời đi.
Từ thị nhào tới, níu lấy y phục Minh ca, Minh ca chỉ nói một câu.
"Hắn nói sao?"
"Hắn nói tiền ở đâu, bà rõ ràng hơn ai hết mà."
A Duyệt ngơ ngác, nàng đứng bên cạnh từ đầu đến cuối, nghe rất rõ ràng, đột nhiên trong nhà có tiếng rên, nàng sợ phụ thân có chuyện, nhưng bên này cũng không thể rời đi.
Ngay lúc tiến thoái lưỡng nan, bọn người Minh ca đã vượt ra khỏi cửa, chỉ còn Từ thị hai mắt trống rỗng đứng thất thần giữa sân.
A Duyệt vô cùng hoảng sợ, suýt nữa đã định kêu đại tỷ cứu mạng, liền thấy Từ thị xoay người vào bếp, lục lọi sau tủ bát lấy thuốc chuột ra, không hề nghĩ ngợi đã uống vào.
"Mẫu thân uống thuốc chuột, loạng choạng bước được mấy bước thì ngã phịch ra đất."
A Duyệt không chút nghĩ ngợi mà nhào lên người mẫu thân, hoàn toàn không nghĩ được gì khác.
Cũng không biết sau bao lâu, Bạch Đường phi nước đại quay về.
"Muội cảm thấy giống như là rất lâu rất lâu." A Duyệt sợ hãi rụt vai, kỳ thật, mãi về sau nàng mới nhận ra, từ lúc mẫu thân uống thuốc chuột đến khi tỷ tỷ hàng xóm xuất hiện chỉ nhanh như một cái chớp mắt, rồi đến khi đại tỷ xuất hiện cũng chẳng mất bao lâu.
Song đối với nàng là trời đất sụp đổ.
Bạch Đường đang nghĩ tới câu nói kia của Minh ca, hắn nói với mẫu thân, tiền ở đâu, bà rõ hơn ai hết mà?
Làm sao có thể, làm sao mà mẫu thân có thể giếm tiền trả nợ làm của riêng được?
Bạch Đường vốn không tin được, số tiền này mặc dù phần lớn đều là khoản tiền nàng kiếm từ Dư gia, song cũng có một phần nhỏ là tiền dành dụm trong nhà, là chắt chiu từng chút từng chút.
Mẫu thân là người vất vả hơn ai hết, ăn cũng ít nhất, phàm là có món gì tươi mới, ngon miệng, bà luôn chừa phần cho các con, không thì cũng dành cho trượng phu, cho đến bây giờ vẫn chưa nghĩ cho riêng mình.
Một người như vậy, sao có thể đem tiền cứu mạng gia đình mang ra ngoài.
Bạch Đường nhớ tới hôm qua mẫu thân còn kéo nàng qua, nhỏ nhẹ hỏi han mấy câu, lúc đó mẫu thân hẳn vẫn chưa biết tiền không có trong nhà, chỉ đang lo lắng là còn thiếu một phần nhỏ.
Nàng càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng không thấy manh mối.
Lúc này, cả người nàng rối thành một nùi, cần phải tìm tới người thắt nút, gỡ rối từng chút từng chút một, mới có thể từ từ thăm dò, để chân tướng lộ ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...