Nông Môn Y Hương Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Xe ngựa từ từ lăn bánh, Tô Tử Triệt vốn đã mệt mỏi, từ từ nhắm hai mắt lại, hắn nghe được tiếng mình đang nói, đừng sợ.

Đừng sợ, câu này là an ủi nàng, cũng là an ủi chính mình.

Lúc trước, mẫu hậu cũng hay nói với hắn như thế, khi đó, tuổi hắn còn nhỏ, thân thể suy yếu, ban đêm thỉnh thoảng sẽ gặp ác mộng.

Bắt đầu từ khi nào, mẫu hậu đã không còn nói nữa.

Là khi hắn trưởng thành, mẫu hậu dần già yếu.

Tô Tử Triệt chậm rãi mở to mắt, trấn Bình Lương chỉ là bước đầu tiên khi hắn đến quận Tuân Lăng, tiếp theo sẽ là đầm nước sâu hơn, hắn còn đang đứng ở bờ bên này, nếu muốn tiến xa hơn, nhất định phải lội sang.

Trên đường về nhà, bên tai Bạch Đường dường như vẫn còn nghe tiếng đinh đang vang lên, là động tĩnh phát ra khi mũi tên bén nhọn va chạm với thành xe kiên cố.

Từng âm thanh đều gần như vậy, một mực bên tai nấn ná không dứt, hoàn toàn mê muội.

Vừa nãy sao nàng phải chắn trước cửa sổ, Thất công tử hỏi nàng, mà nàng cũng rất muốn hỏi bản thân mình, sự thật là thân thể nàng tự đưa ra lựa chọn này, chứ nàng vốn dĩ cũng không suy tính kết quả.

Nếu như nàng bị tên bắn trúng, ắt Thất công tử cũng sẽ giúp nàng chiếu cố người nhà.

Mặc dù nàng chưa hề hỏi rõ chuyện này, song nàng vẫn tin chắc như thế.

Linh chi còn nằm trong ngực, Thất công tử nói không sai, nếu đem về sắc chén thuốc cho phụ thân uống, đối với vết thương ở chân hắn là chuyện cực tốt.

Bạch Đường muốn về nhà thật nhanh, có điều hai đùi mềm nhũn, nàng không thể không dừng lại, dùng sức xoa bóp từ đầu gối đến bắp chân một lần.


Đây là di chứng vì bị doạ sợ, thân thể con người là thành thật nhất, phản ứng bộc lộ thì cũng không có cách nào che giấu.

Bạch Đường đã tới lui trấn Bình Lương hơn trăm lần, vẫn thấy thị trấn này ôn hoà thanh bình.

Về sau cùng A Mai vào Dư gia, mặc dù được mở rộng tầm mắt, biết nội tình có chút không ổn, song từ đầu chí cuối nàng đều mang thái độ bàng quang.

Nàng thật không ngờ Dư gia sụp đổ nhanh như thế, hơn nữa còn cho người hành thích giữa đường phố.

Nếu như Thất công tử chết ở trấn Bình Lương, có phải càn khôn xoay chuyển hay không?

Bạch Đường tranh thủ thời gian dùng sức lay động đầu mình, cố đẩy đi suy nghĩ này, Thất công tử sao có thể tuỳ tiện mất mạng tại một địa phương nhỏ nhoi này, tốt xấu gì hắn cũng cho nàng hai mươi lượng bạc, không những đủ dùng, còn sạch nợ, có dư hay không đều do nàng.

Người tốt ra tay hào phóng như thế xứng đáng được ông trời cho sống lâu trăm tuổi.

Bàn tay Bạch Đường lại không tự chủ mà sờ lấy phần bạc trắng, hai mươi lượng nặng trĩu, lập tức cảm thấy eo không mỏi, chân không mềm, toàn thân lại lần nữa tràn ngập năng lượng.

Mắt thấy đã đến cửa thôn, Bạch Đường vừa đi qua hai gốc ngân hạnh, liền thấy A Mai lảo đảo chạy đến.

"A Đường, có chuyện rồi, có chuyện rồi, nhà muội xảy ra chuyện rồi!"

Bước chân nhẹ nhàng của Bạch Đường trực tiếp dừng lại.

A Mai hẳn là nghe được động tĩnh kế bên, liền ra ngoài tìm viện trợ, thần sắc vô cùng khẩn trương.

"Ca ca không có nhà, tỷ đi tìm huynh ấy về, muội vào nhà xem thử, mẫu thân muội, mẫu thân muội, bà ấy..."

Bạch Đường không hỏi nhiều, co chân chạy vào nhà.

Những ngày gần đây, Bạch gia hoàn toàn không có một sự tình thuận lợi, nàng hết lòng chạy vào, đẩy cửa ra, thở hồng hộc.

Trong nhà rối tinh rối mù, nàng nhìn xuống đất, Từ thị miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự, A Duyệt gục ở trên người bà, khóc lóc không thôi: "Mẫu thân, mẫu thân, người làm sao vậy, mẫu thân!"

Có mùi tanh hôi bốc lên, khiến người khác buồn nôn.

Tại sao lại như vậy, Bạch Đường như muốn nổ tung.

Cho dù có tới cửa ép nợ, trong nhà vẫn còn mười mấy lượng, sao không thể ứng phó trước!

Nàng để sọt trúc sang bên cạnh, đi vào phòng phụ thân, Bạch Nham ngất ở trên giường, nàng đặt ngón tay dưới mũi, khí tức vẫn bình ổn, hẳn là do lửa giận công tâm mà ngất đi.

Trở ra ngoài, Bạch Đường phát hiện không thấy Thạch Oa đâu, trong nhà ngoài nhà đều không thấy.

A Duyệt vẫn còn khóc rống lên, nàng tiến tới, dùng sức kéo A Duyệt đứng dậy: "Muội đừng khóc, rốt cuộc là làm sao!"


A Duyệt luống cuống tay chân, nước mắt nước mũi đầy mặt, thấy nàng xuất hiện, toàn thân đều run rẩy, lắp bắp nói: "Hai người kia đến nhà đòi nợ."

"Ừ, tỷ biết bọn hắn đến đòi nợ, nhưng trong nhà còn mười mấy lượng bạc, mẫu thân không mang ra ứng phó sao, còn mẫu thân sao lại thế này?"

Nghi vấn trong lòng Bạch Đường thật sự quá nhiều, từng câu hỏi không ngừng tuôn ra.

"Thạch Oa bị bọn hắn bắt đi, mẫu thân gấp rút điên người, liền lấy thuốc chuột tỷ đặt phía sau tủ uống vào."

Bạch Đường suýt phun một bụm máu, dù là thiếu nợ không có tiền trả, dù Thạch Oa tạm thời bị bắt đi, mẫu thân cũng không phải trẻ con hay cô nương vô tri, sao có thể hành động cực đoan thế này!

Trước kia vì có chuột chui vào ăn vụng, nàng mới điều chế một xíu thuốc chuột, sợ Thạch Oa ăn nhầm, còn cố ý giấu ở đằng sau tủ.

Không nghĩ đến, chuột còn chưa bắt được, mẫu thân đã uống độc dược rồi.

Lúc này, nàng cũng không nghĩ thêm được gì, vội sai A Duyệt xách một thùng nước giếng đến, bản thân nửa kéo nửa ôm mẫu thân từ dưới đất đặt lên bàn đá trong nhà, dạ dày ở ngay mép bàn.

"Đại tỷ, nước giếng đây."

A Duyệt dùng sức lau khô nước mắt, đại tỷ trở về là tốt rồi, nếu không nếu mẫu thân có chuyện gì bất trắc, nàng cũng không sống nổi.

Giải pháp của Bạch Đường rất đơn giản, đầu tiên là gây nôn mửa, sau đó mới giải quyết vấn đề khác, nhất định phải đẩy thuốc chuột ra khỏi bụng mẫu thân.

"Mẫu thân uống thuốc chuột bao lâu rồi?"

"Vừa mới tức thì, trước khi tỷ trở về, tỷ tỷ nhà bên nghe thấy động tĩnh thì sang đây xem, cũng giật nảy mình, nói là đi tìm người giúp đỡ."

Bạch Đường vừa hỏi chuyện, động tác lại không chút do dự, từ trong bế lấy ra một cái phễu, nhét vào trong miệng Từ thị, dùng bầu hồ lô rót từ bầu nước lạnh.

A Duyệt mắt nhìn đăm đăm, há hốc miệng từ đầu tới cuối.

Bạch Đường buông gáo xuống, cảm thấy vẫn chưa đủ lực, nàng khẽ cắn môi, lại rót hơn phân nửa bầu.


Từ thị nằm ở mép bàn, nước từ trong dạ dày trực tiếp đẩy lên cổ họng, trào ra ngoài miệng, Bạch Đường còn ra sức đè thắt lưng mấy cái.

Lực tay tuyệt đối không hề nương tay, nương tay sẽ chết người.

Nàng sẽ mất đi mẫu thân, chuyện này không thể được!

Vừa rồi Từ thị còn hít vào ít, thở ra nhiều, trải qua một loạt biện pháp xử lý của Bạch Đường, bỗng nhiên há to mồm, oẹ một tiếng, nôn khắp sàn nhà.

A Duyệt không kịp né, bị vật uế tung toé khắp người, nàng hoàn toàn không ngại, còn tiến lên hỏi: "Đại tỷ, có cần muội lấy nước tiếp không?"

"Lấy nước nóng, đun sôi bếp, mang đến phòng tắm đi, lấy cây ruột gà[1] băm nhỏ ra, nấu thành thuốc."

[1] Cây ruột gà (鸡肠菜): Nước sắc rễ gây biến đổi, hạt gây kí,ch thích, làm thuốc gây nôn tẩy.

[1] Cây ruột gà (鸡肠菜): Nước sắc rễ gây biến đổi, hạt gây kí,ch thích, làm thuốc gây nôn tẩy

"Đại tỷ, cây ruột gà trông như thế nào?"

"Thân màu tím, lá mọc đối nhau, lá giống hình thoi."

A Duyệt sợ cầm nhầm thuốc, cứ lẩm bẩm trong miệng nói theo rồi mới nhanh chạy đi.

Từ thị nôn thẳng một mạch, trong không khí sặc mùi ô uế, bà căn bản không kìm nén được, cuống họng giống như được mở van, liên tục oẹ thêm mấy cái, mãi cho đến khi nôn hết mọi thứ trong bụng ra, chỉ có thể không ngừng nôn khan.

"Mẫu thân, người kiên nhẫn một chút, con lại tẩy dạ dày thêm lần nữa cho người."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui