Nông Môn Y Hương Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Bạch Đường đã khoác lên người thêm một lớp áo choàng, ấy vậy mà vẫn còn cảm nhận được ánh mắt của hắn đang soi mói nghiên cứu, không kiềm được mà kéo chặt vạt áo, nội tâm không ngừng gào thét.

Tại sao một kẻ soái khí thế này lại đi làm lưu manh chứ!

Những tên lưu manh kia đều là dưa vẹo táo nứt, vớ va vớ vẩn, có thể mới đáng mặt lưu manh.

Nếu Thất công tử yêu thích mỹ mạo, vậy chỉ cần đặt một cái gương ở trước mặt, rảnh rỗi thì soi gương, ắt hẳn là hiệu quả hơn so với ngắm nhìn dung nhan người khác.

Tô Tử Triệt nhìn động tác của nàng, chẳng những không trách móc mà còn nghiêng nửa người về trước, toát ra thần sắc hứng thú.

Cho tới bây giờ nữ nhân ở trước mặt hắn chỉ nháo nhào muốn cởi áo nới đai, nếu không nhờ mẫu hậu, cũng chính là đương kim Hoàng thái hậu ngăn cản quyết liệt, nói hắn xưa nay giữ mình trong sạch, không thích phong nguyệt, nữ nhân đưa tới phủ đệ của hắn mỗi ngày có thể nói là như nước chảy.

Còn cô nương này, hết lần này đến lần khác chỉ sợ gặp hắn quá nhiều, nếu không phải trong đầu còn có mấy phần sợ hắn thì ắt sẽ nhào lên che luôn hai mắt của hắn.

Tâm lý con người vốn dĩ kỳ lạ, vật dâng đến cửa thì hơi phân nửa là chẳng thèm ngó tới, còn càng không được gặp thì dù dáng vẻ không ra sao, lại có thể tạo thành hiếu kỳ, cũng khiến hắn nổi lên chút tâm tư trêu đùa.

Ba ngày vừa qua phải xử lý quá nhiều chuyện, Tô Tử Triệt không hề được chợp mắt, tinh thần hắn bắt đầu có chút uể oải, song A Lục vừa đến bảo là đã phát hiện bóng dáng của nàng, hắn lập tức ngồi dậy, mệt mỏi thế này, cũng nên đợi chờ chút chuyện vui vẻ.

Mới vừa rồi, hắn dùng vũ lực xé toạc cổ áo của nàng, nếu đổi lại là người khác, ắt sẽ sợ hãi kêu lên.

Mà cả người nàng gần như nằm dưới thân hắn, trừ gương mặt ửng đỏ thì vẫn rất bình tĩnh, hắn phát hiện, dưới tình huống này mà nàng vẫn lý trí tính toán.

Nghĩ cách chạy trốn khỏi tay hắn à?

Dáng người nàng rất đẹp, làn da khi chạm tay vào thì mịn màng nõn nà, trên đầu ngón tay Tô Tử Triệt tựa như còn lưu lại xúc cảm khi ấy.


Đó là hương thơm đặc biệt trên người thiếu nữ, không hiểu sao, đầu óc hắn có chút thất thần.

Bạch Đường mò tay vào sọt trúc mà nàng mang theo: "Thất công tử, hàng tốt ở đây."

"Mấy thứ trong này cô có cho ta xem rồi."

"Phần lớn thì rồi, còn một phần nhỏ công tử chưa thấy." Bạch Đường húng hắng ho hai cái, lấy ra một cái túi nhỏ được đặt kín kẽ bên trong giỏ tre.

Tô Tử Triệt nhìn nàng mở túi, hai tay lấy ra một gốc linh chi cực phẩm rất to đặt trước mặt mình, hắn hơi cụp mắt xuống, chỉ liếc nhìn một lần.

Linh chi này rất tốt, nhưng trong cung vốn có nhiều, từ bé thân thể hắn đã không tốt, đã ăn chán chê nhân sâm linh chi rồi, lúc này nhìn thấy, vô thức nhăn mày.

Bạch Đường hiểu lầm là hắn đang tức giận vì nàng tàng trữ làm của riêng, vội vàng tranh thủ bày tỏ thái độ: "Mọi chuyện trong nhà tiểu nữ đều đã nói hết với Thất công tử, nợ tiền thì phải trả tiền, thật sự bây giờ chỉ còn thiếu chút bạc, Thất công tử nếu để bụng thì cứ tuỳ tiện cho tiểu nữ mấy lượng cũng được."

Tô Tử Triệt không tiếp nhận linh chi, cứ để mặc tay nàng lơ lửng như thế.

"Tuỳ tiện cho mấy lượng sao?"

"Phải, nếu không phải trong nhà có chuyện cần tiền, thứ này vốn phải tặng cho Thất công tử, nói sao đi nữa thì chuyện ở Dư gia cũng là công tử chịu ra tay giúp đỡ tiểu nữ."

Đúng là khéo ăn khéo nói, từng chữ đều chạm đúng trọng tâm, Tô Tử Triệt sao mà không hiểu ý nàng, lại nhìn ánh mắt lúng liếng của nàng, tâm tư cũng dần thả lõng.

"Được, nếu cô nói vậy thì cứ làm vậy đi."

Tô Tử Triệt cầm lấy linh chi.

"Thất công tử, linh chi không nên tiếp xúc ánh sáng, để tiểu nữ gói lại, để tiểu nữ làm." Cử chỉ Bạch Đường rất nhẹ nhàng, dùng vải mềm gói kỹ rồi đặt lại vào túi.

Tô Tử Triệt lại cầm lấy, để ở sau lưng, thật sự lấy bạc ra.

"Cầm lấy."

Bạch Đường trợn tròn mắt, khối bạc này chỉ có một lượng, nhỏ đến đáng thương.

Tô Tử Triệt còn đưa tay về trước: "Không phải cô bảo cứ tuỳ tiện cho sao, ta từng thấy qua không ít linh chi, loại của cô chỉ là thứ phẩm, cũng đã để mấy ngày không dùng, lại không được bảo quản đúng cách."

Hoàn toàn không có câu nào là tốt, Bạch Đường ấm ức, nhưng thay vì để mối hời này cho người khác, thà cho hắn còn hơn.

Thế nên, nàng sụt sịt một cái, lầm bầm nói một tiếng được.

Mới vừa rồi trong xe còn náo nhiệt, bây giờ bỗng chốc tẻ ngắt.

Hai người đều không mở miệng, Bạch Đường cúi đầu thật thấp, Tô Tử Triệt phấn khích nhìn nàng.


Không hiểu tại sao, thấy nàng giận dỗi, không vui, bĩu môi, trong lòng hắn bỗng thấy dễ chịu.

"Nếu Thất công tử không còn chuyện gì khác, tiểu nữ xin phép cáo từ."

Bạch Đường đợi thêm một chút, nhìn thấy không hy vọng được gì, đành chuẩn bị đeo sọt trúc lên.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay vào lúc nàng chống tay xuống đất, thẳng lưng lên thì nghe thấy một âm thanh trầm đục đập mạnh vào thành xe ngựa.

Bạch Đường hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, từ phía cửa sổ lại có thêm ba mũi tên dài bắn vào, lực đạo rất mạnh, lúc cắm phập vào vách xe vẫn còn không ngừng chấn động.

"Chủ nhân, có thích khách!"

A Lục ở bên ngoài kinh hô một tiếng.

Tô Tử Triệt nheo mắt lại, xe ngựa của hắn được thiết kế đặc biệt, mũi tên bình thường không có khả năng xuyên qua, nơi duy nhất có thể nhắm vào chỉ có cửa sổ.

Hắn nhìn về phía cửa sổ trống hoác, Bạch Đường cũng nhìn về hướng đó.

Tô Tử Triệt không ngờ tới đó là Bạch Đường lại ngồi dậy, chắn ngang cửa sổ.

Đây rõ ràng là tìm đường chết mà! Hắn không suy nghĩ nhiều, một tay kéo lấy đệm, một tay kéo Bạch Đường qua, dùng đệm che chắn người nàng.

Bạch Đường mất đà, nghiêng người sang một bên, phía trên đệm là ba bốn mũi tên.

"Cô nấp vào trong góc đi, đừng có ra ngoài!"

Tô Tử Triệt quát lên, sờ tay dưới thành cửa sổ, một tấm sắt rơi xuống, chặn hết ánh dáng từ bên ngoài.

Bạch Đường thật sự rất nghe lời, nàng co hai chân lại, cuộn tròn cơ thể đến mức nhỏ nhất, hai tay ôm lấy đầu gối.


Trong khoảng thời gian ngắn, âm thanh binh khí va chạm vang lên không ngừng, như thể có một trận mưa đá không nhỏ.

"A Lục không sao chứ?"

Bạch Đường buột miệng hỏi, nói xong liền muốn tự tát mình một cái, cận vệ người ta có làm sao thì cũng đâu liên quan nàng!

"Hắn có khả năng tự bảo vệ mình."

Ấy vậy mà Tô Tử Triệt còn trả lời nàng: "Chúng ta đợi thêm một lát là được."

Bạch Đường cắn môi gật đầu, đương nhiên nàng biết, bên ngoài trời trong gió mát, làm gì có mưa đá chứ, đây là có người lén bắn tên, muốn bắn chết người trong cỗ xe này.

"Đừng sợ."

Tô Tử Triệt thấy hai bả vai nàng không ngừng run rẩy, nếu như không phải hắn nhất thời nổi hứng, bảo nàng lên xe thì nàng sẽ không trải qua sự kinh hãi này.

Nghĩ đến chuyện này, hắn đặt tay lên bờ vai gầy gò của nàng, có hơi đè xuống.

Bạch Đường cảm thấy tay hắn rất ấm áp, xuyên qua mấy lớp áo mà nàng vẫn cảm nhận được độ ấm cơ thể hắn.

Nếu xem đây là một loại an ủi thì hắn cũng đã giúp nàng trấn tĩnh hơn nhiều.

Lại một trận mưa tên xuyên đến, nhưng lần này giảm đi đáng kể so với đợt rồi.

A Lục ở bên ngoài lại quát lên mấy tiếng, như dường như hắn cách rất xa, khó mà nghe được rõ ràng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui