Bạch Nham ngồi ở đầu giường, thấp giọng nói chuyện với Từ thị, thấy Bạch Đường đi đến thì nghiêng người sang, cười đáp: "Đại tỷ nhi nhà ta hôm nay thật lợi hại."
Bạch Đường biết phụ thân nhắc đến chuyện gà cảnh, liền nói mấy câu về chuyện gà mái đẻ được hai quả trứng, nàng cũng dự định thử cho gà ấp trứng nên đóng chuồng gà sau nhà.
Bạch Nham say sưa lắng nghe, thỉnh thoảng gật gù: "Hai con gà cảnh lớn vậy cũng không dễ bắt, sao con hạ thủ với chúng được?"
"Tiêu diệt từng kẻ thù." Bạch Đường lại kể về quá trình bắt gà của mình.
Xém nữa nàng cũng quên mất mình vào phòng là để nói chuyện chính sự gì.
"Mẫu thân nó à, ta hơi khát, nàng đi rót cho ta cốc nước đi."
Từ thị đứng dậy, liếc qua Bạch Đường một chút.
Đây là muốn mẫu thân tránh mặt, rồi nói chuyện chính sự à?
"Đại tỷ nhi, con ngồi xuống đi."
Trong lòng Bạch Đường có chút thấp thỏm, nàng còn chưa mở miệng, sao phụ thân của nàng đột nhiên trở nên nghiêm túc rồi, chẳng lẽ hôn sự của nàng có gì khó nói sao?
"Đại tỷ nhi đã nghe hết rồi sao?"
"Dạ, con cũng đến hỏi phụ thân chuyện này."
Bạch Nham không trả lời, cứ lẳng lặng nhìn nàng.
Bạch Đường biết đại khái là hôm nay sẽ không hỏi thêm được gì.
Tính tình phụ thân chính là như vậy, nếu người không muốn nói, mẫu thân có dùng đại chiêu "một khóc, hai nháo, ba thắt cổ" của nữ nhân thì cũng vô dụng.
"Việc hôn nhân vốn do phụ mẫu làm chủ, chuyện này ngay cả mẫu thân con cũng không biết, con không cần hỏi người."
Nghe A Duyệt nói nàng cũng hiểu thế, mẫu thân cũng là lần đầu biết đến, còn hoảng hốt hơn nàng.
"Con yên tâm, chắc chắn là tốt."
Đến cuối cùng Bạch Nham chỉ nói một câu: "Đại tỷ nhi nhà ta tốt như vậy, sao có thể để con chịu thiệt thòi?"
Rõ ràng vẫn không có đáp án, song nút thắt trong lòng Bạch Đường từ từ được gỡ bỏ.
Phụ thân rất đáng tin, lời người nói chắc chắn sẽ không phải là giả.
"Đại tỷ nhi chỉ còn ba tháng nữa là đủ cập kê rồi."
"Là chưa đầy ba tháng."
"Đến ngày đó, nếu con muốn biết, ta sẽ nói hết với con." Bạch Nham lộ ra vẻ mệt mỏi, chỉ nhẹ nhàng cười. "Mẫu thân con đi rót nước lâu thât."
Bạch Đường quay đầu lại, thấy Từ thị chậm rãi tiến đến, dáng vẻ giống A Duyệt lúc lén lút bị phát hiện.
"Thấy hai người trò chuyện nên ta không lên tiếng." Từ thị đưa nước ấm đến bên miệng Bạch Nham, từ từ đút ông uống.
Lúc Bạch Đường lui ra ngoài, nàng vẫn kịp nghe Bạch Nham thở dài.
"Thời gian trôi qua thật nhanh."
Ý nói sắp hết một năm, nữ nhi đến mười lăm cặp kê, chẳng mấy chốc sẽ đính hôn xuất giá.
Nghe nói trước kia A Mai cũng có đính hôn, về sau người nhà kia hình như xảy ra chuyện, liền lui về, chuyện được tính toán cứ thế lại chậm trễ, A Mai giờ cũng đã mười bảy.
Thạch gia lại có vẻ như không đề cập đến, chẳng lẽ không định lấy chồng?
Không gả cũng tốt, Bạch Đường còn ước gì có thể ở nhà thêm mấy năm.
"Đại tỷ, tỷ hỏi chưa?" A Duyệt thấy nàng bước ra liền nhào tới hỏi.
Thạch Oa theo sau lưng, cũng bày ra dáng vẻ hiếu kỳ.
Bạch Đường cảm thấy có chút khó xử, chưa được bao lớn là đã biết nghe ngóng bát quái rồi?
Thạch Oa dụi vào người nàng, ý muốn nàng ôm nó, lại chỉ vào đằng sau la lên: "Gà trắng, gà trắng."
May thật, hoá ra là nàng nghĩ nhiều, Thạch Oa chỉ muốn hỏi tại sao trong nhà có thêm hai con gà cảnh trắng như tuyết.
Bạch Đường khom người ôm lấy tiểu đệ: "Đại tỷ dẫn đệ đi tìm đồ chơi."
Thạch Oa tựa đầu vào vai nàng, mút ngón tay, Bạch Đường vô tình nhìn về phía đầu tường, A Duyệt nói không sai, nàng cùng huynh muội Thạch gia giao thiệp, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị mẫu thân phát hiện.
Nhưng mà hàng xóm muốn trèo tường, nàng cũng không tiện ngăn cản.
Lúc nàng bắt gà, bên trong giỏ trúc còn giữ một ít lông vũ, giờ lấy ra xem thì cũng không ít.
Bạch Đường lấy hai đồng tiền làm đệm, phía trên lót vải vụn, lại chọn ba thanh que có cùng chiều cao làm trụ cố định.
"Đại tỷ, tỷ đang làm gì vậy?" A Duyệt hiếu kỳ hỏi.
"Quả cầu."
Cuối cùng là lông vũ của gà cảnh, mỗi lần đá lên thì lông vũ càng xù thêm.
Bạch Đường đá thử mấy lần, A Duyệt thông minh, lập tức học theo ngay, nhưng nàng vẫn không thuần thục lắm, đá vài cái liền rơi.
Thạch Oa cầm một quả cầu khác, chỉ đá một hai cái rồi lại nhặt lên cười khì khì, giống như vừa phát hiện một thứ đồ chơi mới lạ.
Từ thị nghe được tiếng cười liền đi tới.
"Trước kia ta có thấy người khác đá cầu, có điều phải dùng đuôi lông gà trống lớn thì mới tốt, quả cầu mới có độ bổng."
"Vậy là mẫu thân cũng biết đá cầu, mẫu thân dạy con đi." A Duyệt dâng lên bảo vật, hai tay đưa mẫu thân quả cầu.
Từ thị cười nói bà không đá giỏi, hai tỷ muội lại không buông tha, bà đành phải cầm lấy, thầm dùng tay ước lượng.
Bạch Đường liếc mắt liền nhận ra mẫu thân là cao thủ đá cầu.
Quả nhiên, Từ thị ném cầu lên, mỗi lần đá đều dùng lực rất vừa vặn, không cao không thấp, không nặng không nhẹ.
A Duyệt vừa xem vừa vỗ tay, quả cầu giống như có mắt, mỗi lần đều có thể tìm tới mũi giày Từ thị rất chính xác, vui vẻ bay lên múa xuống.
"Sáu mươi bốn, sáu mươi lăm, sáu mươi sáu..." A Duyệt càng đếm số càng hô to hơn.
Bạch Đường nhìn mẫu thân cũng thấy vui vẻ, hai gò má bà hơi ửng đỏ, trông hệt một cô nương hoạt bát.
"Không được, không được." Từ thị đá liên tiếp hai cái là chẵn một trăm lần, thu lại quả cầu, khom lưng thở phì phò.
"Mẫu thân thật lợi hại!" A Duyệt cong mắt cười. "Chiêu đá cầu liên hoàn kia mẫu thân nhất định phải dạy con."
Chiêu này vừa phải lật và xoay để cầu tung bay, lại cần sức mạnh điêu luyện, Bạch Đường cũng không làm được.
Từ tị hai tay dắt hai đứa nhỏ vào nhà: "Lúc đó vẫn chưa gả cho phụ thân các con, ta rất ham chơi, cũng đã lâu lắm rồi."
Để làm quả cầu thì quan trọng nhất là lông gà, bây giờ cả thông cũng chỉ có nhà trưởng thôn là có gà trống gáy sáng, song màu lông cũng khó coi, nếu có làm quả cầu cũng không đẹp mắt.
A Duyệt cẩn thận dùng ngón tay sờ từng li từng tí lông cầu, hai mắt loé sáng nhìn sang Bạch Đường.
Bạch Đường cất quả cầu vào: "A Duyệt, tạm thời muội đừng lấy ra, chớ để những người khác trong làng nhìn thấy."
Vấn đề không nằm ở lông gà, song hai con gà cảnh cũng không phải chuyện nhỏ.
Mặc dù ở đây dân phong giản dị, nhưng cũng nên chú ý khéo léo.
Mọi khi, việc trong nhà còn có phụ thân làm trụ cột, không ai dám ra tay, hiện giờ phụ thân bị trọng thương, thành ra chuyện trong nhà chớ nên qua loa.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Bạch gia hiện tại không thể chịu nổi một chút gió thổi cỏ lay nữa.
Khi nãy hoạt động, khuôn mặt Từ thị đỏ ửng lên, giờ mới từ từ giảm xuống.
"Đại tỷ nhi, con đến đây, ta có chuyện muốn nói."
Hai mẹ con không vào nhà, rất ăn ý đi đến chỗ góc tường.
Bạch Đường chờ mẫu thân mở miệng trước.
"Đại tỷ nhi, tiền trong nhà mình ba ngày nay vẫn không đủ."
Từ thị nói thẳng vào trọng điểm: "Những chuyện này vốn không nên để cho cô nương chưa xuất giá như con lo lắng, song lúc này chỉ có hai ta là có sức lo liệu."
"Mẫu thân, dưới giường của con vẫn còn chút tiền."
"Con mang về được mười lượng bạc, thêm cây trâm kia có thể chống đỡ thêm vài hôm, phụ thân ở nhà cứ đau chân triền miên, thuốc thang tiền bạc không thể nào đủ."
Lần trước tránh thoát một kiếp là do Minh ca nhất thời mềm lòng, chuyện tốt không thể đến hai lần.
Bạch Đường nhớ tới cây linh chi mình đã giấu đi, trong nhà còn một đôi gà cảnh, dù tốt để đâu cũng chỉ có thể giữ lại một thứ.
"Mẫu thân, ngày mai con lên trấn, có gì cứ chờ con về rồi lại bàn bạc."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...