Bạch Đường không nói hai lời, lại lạy Từ thị một cái.
Từ thị hoảng sợ: "Hài tử, con lại làm sao vậy?"
"Là con suy nghĩ bốc đồng, khiến phụ mẫu lo lắng."
Bạch Đường lại lê tới trước giường Bạch Nham, khấu đầu thêm một lần nữa.
Sau đó, nàng mới chậm rãi đứng lên, Từ thị bước tới muốn xoa mặt nàng, nàng nghe lời vẫn không nhúc nhích.
Vốn dĩ mẫu thân cũng không muốn nặng tay với nàng, rõ ràng vết thương trên mặt bà còn nặng hơn nhiều, vậy mà bà cũng không ngại.
Ngón tay Từ thị có chút thô ráp, Bạch Đường lại nhắm hai mắt cười rất vui vẻ.
Rời nhà ba ngày, nàng nhìn mười lượng bạc, cảm thấy rất có thành tựu.
Thật ra nàng vẫn luôn lo lắng đề phòng, không nghĩ rằng có thể thoát thân dễ dàng, vậy mà nói đi là đi.
Tiền kiếm không thiếu một xu, A Mai cũng không gặp vấn đề gì.
Gặp được người nhà, nàng mới hình dung bốn chữ "trong lòng sợ hãi" viết như thế nào, nếu nàng giống mấy cô nương kia, đến giờ còn không về được, vậy làm sao bây giờ!
Nhất định không có lần sau, về sau vẫn nên từ từ tích cóp, không thể làm chuyện nguy hiểm thế này lần nữa.
Trấn an phụ mẫu xong xuôi, A Duyệt lôi kéo nàng vào bếp.
"Đại tỷ, cho muội ôm tỷ một cái."
A Duyệt nhào lên, hai tay hai chân ôm chặt nàng: "Đại tỷ, muội cứ nghĩ là đại tỷ đã xảy ra chuyện."
Bạch Đường vòng tay muốn ôm nàng, nhưng dẫu gì A Duyệt cũng đã mười tuổi, trọng lượng không nhẹ, hai chị em cứ vậy mà ôm nhau, trong lòng tràn ngập ấm áp thoải mái.
"Không phải tỷ đã bình an quay về rồi sao?"
"Đại tỷ, đều do A Duyệt không tốt."
"Ngốc quá."
"Đại tỷ, muội thấy vui quá."
A Duyệt ôm cổ nàng, hôn hai cái lên mặt nàng, sau đó nhảy xuống, mở ra nắp nồi.
"Đại tỷ, tỷ có đói không, muội làm điểm tâm cho tỷ."
"Để tỷ tự làm." Bạch Đường giữ chặt tay nàng. "Thạch Oa đâu?"
"Đệ ấy ngủ giống tiểu trư luôn ấy, động tĩnh vừa rồi ầm ĩ vậy mà cũng chưa đánh thức được đệ ấy."
Bạch Đường ngồi xổm xuống, thêm chút củi lửa dưới bếp lò, nghe ngoài cửa có tiếng sột soạt, nàng xoay người lại, thấy Thạch Oa nhoài nửa người ra khỏi ván cửa, hướng về nàng cười hì hì.
Hài tử vừa mới tỉnh ngủ, khuôn mặt hồng hồng, giống như quả táo nhỏ, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái.
"Sao lại đi chân trần ra thế này?" Bạch Đường đẩy củi vào lò, liền đi tới bế Thạch Oa lên.
"Đại tỷ, đại tỷ." Thạch Oa lẩm bẩm, đem cái đầu mập mạp đặt trên vai nàng, giống một quả bóng lông tròn xoe.
Trong lòng Bạch Đường cảm thấy ngọt ngào, A Duyệt nhanh chân nhanh tay cắt khoai lang đỏ cho vào nồi, lại lấy một nắm gạo tấm trong bình nhỏ mà ngày thường nàng cũng không dám động đến.
"Lần trước đại tỷ muối cải[1], hôm qua muội nếm thử một chút, có thể ăn rồi."
[1] Cải muối: nguyên văn là tuyết lí hống (雪裡蕻), là một loại dưa chua có nguồn gốc từ miền Nam Trung Quốc, cải muối có màu xanh đậm, có thể dùng để xào thịt, hầm đậu...
[1] Cải muối: nguyên văn là tuyết lí hống (雪裡蕻), là một loại dưa chua có nguồn gốc từ miền Nam Trung Quốc, cải muối có màu xanh đậm, có thể dùng để xào thịt, hầm đậu
"Vậy thì tốt rồi, có thể mang ra ăn trong bữa cơm, gạo tấm này cứ giữ lại để nấu cháo cho Thạch Oa, tỷ ăn khoai lang đỏ là được rồi."
"Đại tỷ, tỷ đi ba ngày không về, người đều gầy đi, nhất định phải ăn chút cháo mới được."
A Duyệt kiên trì nói, đi tới chiếc lọ đặt dưới cửa sổ, lấy ra một ít cải muối.
Thời điểm cho vào lọ, lá rau vẫn xanh biếc, thêm muối và rau dại với nhau, sau hơn nửa tháng, trong lọ đã toả ra mùi hương man mát, khiến người ta cảm thấy thèm ăn.
Nàng tắt lửa, để cháo khoai lang từ từ sôi, bên này đem cải muối rửa sạch, cắt thành từng đoạn nhỏ, đặt vào trong chén.
"A Duyệt, muội có muốn cho nó ngon hơn nữa không?"
"Đương nhiên!" Hai mắt A Duyệt sáng lên.
Bạch Đường giao lại Thạch Oa cho A Duyệt bế, nàng đi đến tủ chén, nhón hai chân, lấy xuống một cái ấm sành rất nhỏ, miệng ấm được đậy rất kỹ.
"Đây là cái gì?" Bạch Đường mở nắp ấm ra, A Duyệt dùng sức hít hà, "Thơm quá!"
Bạch Đường dùng đầu đũa gắp một ít, rắc lên trên cải muối: "Đây là dầu hạt thông[2] tỷ làm từ mùa đông năm ngoái."
[2] Dầu hạt thông (松子油): là loại dầu được sản xuất từ quả cây thông (hạt thông), phương pháp sản xuất có thể là ép vật lý hoặc ngâm chiết bằng dung môi.
Lúc đó có mấy chục quả thông, từng quả thông được bóc ra cũng chỉ được vài hạt, vốn dĩ nàng muốn ăn cùng người nhà, song lại không nỡ, nên nàng lén mang xào với lửa nhỏ, rồi dùng cối đá đập hạt thông ra
Lúc đó có mấy chục quả thông, từng quả thông được bóc ra cũng chỉ được vài hạt, vốn dĩ nàng muốn ăn cùng người nhà, song lại không nỡ, nên nàng lén mang xào với lửa nhỏ, rồi dùng cối đá đập hạt thông ra.
Tốn công sức vài ngày, mới được một chút như thế.
Sau đó, sự tình trong nhà cứ quấy nhiễu, Bạch Đường cũng suýt quên mất, hôm nay đột nhiên nhớ tới, dầu hạt thông ăn cùng cải muối chua, mùi vị còn gì bằng.
Cháo khoai lang trong nồi bắt đầu sôi ùng ục, nổi lên một lớp bọt nhỏ.
Tỷ đệ ba người đã không đợi được, liền bưng dĩa cải muối ra, ngươi một cái ta một cái, loáng cái đã ăn gần nửa dĩa.
Thạch Oa mở to cái miệng chúm chím, còn muốn ăn tiếp, bị Bạch Đường nhẹ nhàng cốc đầu.
"Mặn lắm, chỉ nên ăn một chút thôi, nếu không một lát lại uống nước không kịp."
Thạch Oa phụng phịu, nhưng vẫn nghe lời đại tỷ, chỉ lấy đầu ngón tay ngậm trong miệng, chờ cháo khoai lang được múc ra.
Bạch Đường lại tự tay cắt thêm một đĩa cải muối, lần này nàng tỉ mỉ hơn, ngâm vài cây nấm khô trong nước ấm, cắt thành sợi mỏng, cho vào cùng nhau.
"Muội mang lên cho phụ thân mẫu thân đi, chân của phụ thân bị thương, phải ăn nhiều một chút thì mới chóng lành, ngày mai tỷ sẽ lên núi tiếp."
Bạch Đường dùng muỗng nhỏ, đút cho Thạch Oa từng muỗng, Thạch Oa ăn uống no đủ, tinh thần rất tốt, không giống thời điểm trước ho khan rất nhiều, cả người buồn bã ỉu xìu.
"Thạch Oa mau tưới nước cho thảo dược của đại tỷ ở hậu viện, cho đại tỷ yên tâm ăn cơm."
A Duyệt quay lại, cười cười nói nói ôm Thạch Oa ra ngoài.
"Phụ mẫu đều khen cải muối rất ngon, phụ thân ăn tận hai bát cháo, đại tỷ, trong nồi cũng không còn nhiều, tỷ ăn đi cho nóng."
Hai tỷ muội mặt đối mặt, mỗi người một chén, rất nhanh đã no bụng.
Bạch Đường ở Dư phủ mấy hôm, mỗi ngày đều đầy ắp cơm canh rượu thịt, song nàng ăn mà không biết mùi vị gì, còn không bằng một bữa cơm rau đơn giản ở nhà.
Thừa dịp A Duyệt đi rửa bát đũa, nàng tới tủ đựng thảo dược, mở ngăn kéo ra, cẩn thận xem xét, thấy thiếu bảy tám cây thiết tuyến thảo, đây là vì đã dùng để chữa thương cho phụ thân.
Nàng sờ tay vào ngách tủ, cây linh chi vẫn ở yên bên trong.
Bạch Đường có chút khó xử, cây linh chi này là vật khó gặp, rốt cuộc nên cầm ra tiệm thuốc đổi lấy bạc, hay nên cất trong nhà, phòng ngừa vạn nhất?
Nàng từ trong nhà đi ra sân, thấy cái đầu thấp bé của Thạch Oa, hắn đang cố hết sức cầm theo một cái thùng gỗ, bên trong có nước đầy hơn nửa thùng, hắn cẩn thận dùng gáo nhỏ, tưới nước cho từng cây thảo dược bên dưới, vô cùng cẩn thận để không chạm vào lá cây.
Bạch Đường biết trong sân nhà nàng không trồng gì giá trị, chẳng qua nhiều loại thảo dược phải trồng ngoài trời, chứ không thể trồng trong nhà, chỉ cần có chút đất là có thể phát triển rất nhanh, chẳng mấy mà đung đưa trong gió.
Những loại thảo dược này nàng đã thử nghiệm nhiều lần, chúng mới thành công sống sót.
Nếu vậy thì hai ngày này nàng cứ lên núi, xem thử vận khí còn tốt hay không, rồi quyết định về cây linh chi đó sau.
"A Đường, A Đường."
Có người bò trên tường rào, hướng về phía nàng, nhỏ giọng gọi.
Thạch Oa chăm chú làm việc nên không nghe thấy, song Bạch Đường có thể nghe được rõ ràng.
+
Vừa ngẩng đầu, nàng thấy A Mai đang cười tủm tỉm, hai tay bám vào vách tường, vẫy tay với nàng: "A Đường, muội lại đây nói chuyện."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...