Trình Nguy trong lúc chờ đợi đem người dựa vào tường, một chân anh giữ đứng cố định, chân còn lại anh co gác lên tường, hai tay đồng thời khoanh trước ngực, vô cùng nghiêm túc nghe ngóng đoạn đối thoại giữa họ.
Cao trào để anh phát hiện Phí Mặc Nhiên đem tâm tư thú nhận, cho dù Trình Nguy có khô khan đến mấy cũng phải thừa nhận anh bị lời này của Phí Mặc Nhiên làm cảm động mấy phần, vô thức nhoẻn miệng cười một cái.
Thật lâu sau, anh liền nói: “Đúng vậy, Trình Nguy tôi có thể xác nhận điều này là thật, chỉ có đồ ngốc như em mới không nhìn ra thôi.”
Phí Mặc Nhiên rất trong sạch, đời tư anh ta sạch đến mức anh còn nhầm tưởng anh ta có vấn đề, xem ra trước đây đều là anh nhìn người còn kém cỏi.
Lý do mà Phí Mặc Nhiên năm lần bảy lượt từ chối Trang Viên Hân không phải vì anh ta có vấn đề như anh ta đã nói, nguyên nhân thật sự là nằm ở cô nhóc.
Phí Mặc Nhiên đối với Tiểu Như quả thật đã...
“Phí Mặc Nhiên, thầy điên rồi!”
Trình Nguy bị câu nói của Tiểu Như kéo lại, có hơi bất ngờ, cũng có cả thích thú.
Phí Mặc Nhiên, một người kiêu ngạo lại trọng sỉ diện như anh ta bước tiếp theo sẽ làm ra chuyện gì, anh vô cùng muốn biết.
Đáp lại Trình Nguy, giọng Phí Mặc Nhiên không rõ vui buồn từ bên trong truyền đến.
“Tôi đúng là điên rồi, tôi là điên vì em.”
“Thầy, thầy nói linh tinh cái gì vậy?”
“Em nghe không rõ sao? Tôi nói, tôi là điên vì em, lần này đã nghe rõ rồi chứ?”
“Sao...!sao có thể chứ?”
“Thế nào, ở bên cạnh một người điên giống như tôi, bắt đầu có cảm giác sợ hãi rồi đúng không?”
“Tôi...”
“Nhưng mà em yên tâm, tôi có thể ở đây đảm bảo với em, tôi sẽ không làm gì tổn hại đến em cả, cho đến khi em hoàn toàn tiếp nhận tôi, chỉ một mình tôi mà thôi.”
“...!Tiếp, tiếp nhận cái gì chứ? Tôi, tôi không hiểu thầy đang nói gì hết.”
Vì vậy, Phí Mặc Nhiên đối với cô nhóc này đã rung động, cho nên...
Trình Nguy nghĩ đến đáp án anh có được hiện nay, rất nhanh đem môi tạo thành một đường cong hoàn hảo.
Chả trách năm đó anh ta bất chấp tất cả đem một nửa máu trong người truyền cho Huỳnh Tiểu Như, hơn nữa còn có sự sủng nịch mà người khác không thể nào tranh giành, hết thảy những điều này đều không phải vì Phí Mặc Nhiên cảm thấy mình mang nợ cô nhóc, mà là vì anh ta đã đem lòng yêu chính học trò của mình sao?
Rốt cuộc bí mật mà anh ta cất công che giấu lâu nay vẫn bị anh phát hiện, xem ra phí bịt miệng anh lần này Phí Mặc Nhiên không thể không chi rồi.
“Đừng ở đây giả ngốc nữa, lẽ nào em không nhìn ra, tôi là đang thật lòng tốt với em.
Cho dù em có ngốc đi nữa, cũng không đến mức cả mắt cũng không thấy đấy chứ?”
“Tôi, tôi chỉ cảm thấy thầy là đang hồ đồ rồi, chúng ta thực tế không thể nào.”
“Vậy thì thằng nhóc Đường Thiện Huy thì có thể hay sao?”
“...!Thầy, sao lại liên quan đến cậu ấy?”
“Xem ra là em ngốc thật rồi, nhưng mà Phí Mặc Nhiên tôi thì lại rất tỉnh táo.
Thằng nhóc đó rõ ràng rất thích em, em tốt nhất tránh xa thằng nhóc đó một chút.”
“Thầy, thầy quá vô lý rồi, tôi kết bạn với ai đều không liên quan gì đến thầy.”
“Tôi nói có liên quan thì chính là liên quan.
Nếu em còn tiếp tục bướng bỉnh, em đừng trách tôi không nhắc nhở em trước.”
Phí Mặc Nhiên ghen thật rồi, ngữ khí anh ta thật hung hãn, cho dù cách một cánh cửa Trình Nguy vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hiện giờ của anh ta, có lẽ so với từ chối, ba chữ không liên quan còn đau hơn vạn lần.
Phí Mặc Nhiên thường ngày vốn cao cao tại thượng như vậy, người khác nhìn anh phải dè chừng mấy phần, hiện nay lại ở trước mặt một cô nhóc cầu xin sự thương hại, anh ta rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu?
Cảm giác thích một người không thích mình, hơn nữa còn bị xem giống như là người điên né tránh, cuối cùng những gì Trang Viên Hân trải qua Phí Mặc Nhiên đều đã được nếm trải, không biết trong lòng anh ta có cảm giác gì nhỉ?
Đem mắt nhìn đến cánh cửa đang đóng kia, Trình Nguy cười lạnh lẽo tuyên bố: “Nếu đã vậy, trái tim đang tổn thương của chị Viên Hân hiện nay, chỉ có thể dựa vào thuốc điều trị chính là tôi chữa lành rồi.”
Kiều Vũ Huyên tranh thủ thời gian chuyển tiết đến phòng giáo viên tìm gặp Phí Mặc Nhiên, mỗi bước chân của cô lướt qua chuỗi hành lang dài rộng nhanh hơn lại chậm dần, giống như đang đấu tranh gì đó.
Kiều Vũ Huyên nghĩ rất nhiều về lý do Phí Mặc Nhiên quay về, cô cho rằng anh có việc quan trọng, nhưng lại rất nhanh phủ nhận suy nghĩ kia, cuối cùng vẫn quyết định đến tìm Phí Mặc Nhiên để nghe anh giải đáp.
Cách phòng giáo viên một đoạn, Kiều Vũ Huyên bất ngờ nhìn thấy Trình Nguy đứng chờ ngay bên ngoài, anh ấy còn cười như tên ngốc, không biết anh đang giở trò gì, liền gọi anh một tiếng: “Trình Nguy!”
Giọng Kiều Vũ Huyên phóng khoáng lại thanh thoát, không những người nghe là Trình Nguy, ngay cả Tiểu Như bên trong cũng bị giọng cô làm kinh động mấy phần, với tư thế hiện nay giữa hai người, Tiểu Như khẩn trương đánh vào bả vai Phí Mặc Nhiên một cái, kèm theo giọng rất nhỏ nhắc anh: “Phí Mặc Nhiên, thầy, thầy mau buông tôi ra đi!”
Người đến không chỉ có Kiều Vũ Huyên, còn có cả Trình Nguy khóa trên, bọn họ nếu trực tiếp vào đây nhất định sẽ...
Cửa vốn không khóa, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị người khác phát hiện.
Phí Mặc Nhiên nhận ra lo lắng trong đôi mắt bé con, ngược lại an tâm hơn, bảo cô: “Đừng lo lắng.
Nếu là người khác tôi có thể không an tâm như vậy, nhưng nếu người đến bên ngoài là Trình Nguy, cậu ta nhất định sẽ có cách ứng phó.”
Tiểu Như trừng mắt không tin anh: “Thầy, thầy dựa vào đâu mà dám khẳng định như vậy chứ?”
Phí Mặc Nhiên liền nói: “Tôi là dựa vào trực giác.
Trình Nguy vốn dĩ rất hiểu chuyện, em đừng thấy cậu ta xốc nổi mà cho rằng Trình Nguy thiếu suy nghĩ, thật ra Trình Nguy rất tinh tế.
Đối với chuyện chúng ta ngày hôm nay, cậu ta tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.”
Tiểu Như không muốn nghe anh nói: “Tôi muốn về lớp, thầy mau buông tôi ra!”
Phí Mặc Nhiên chỉ còn cách thỏa hiệp: “Nếu em muốn đi, trước tiên em nên lau sạch tác phẩm mình đã vẽ đi đã, sau khi giải quyết xong, tôi lập tức để em đi.”
Tiểu Như hơi hoài nghi hỏi anh: “Có thật không?”
Phí Mặc Nhiên trả lời: “Tôi đem danh dự của mình ra đảm bảo.
Sau khi em lau chúng xong, tôi sẽ để em trở về lớp, cũng như sẽ không tính toán với em nữa.”
Xem thái độ Phí Mặc Nhiên không giống đang nói dối, Tiểu Như lần này chỉ có thể miễn cưỡng tin lời anh, kiên nhẫn ở lại phòng giáo viên, tập trung xử lý vết son được vẽ trên mặt Phí Mặc Nhiên trước đó.
Bên ngoài, Trình Nguy điều chỉnh lại tư thế, nghiêm túc đối mặt Kiều Vũ Huyên, dịu dàng hỏi cô gái vừa đến kia một câu: “Em gái, đến tìm anh cả có việc sao?”
Kiều Vũ Huyên giữ khoảng cách thích hợp với Trình Nguy, không che giấu mà trả lời anh ấy: “Em nghe nói anh cả từ bỏ nghỉ phép quay về trường, cho nên em muốn đến đây hỏi anh ấy lý do.”
Hóa ra Kiều Vũ Huyên là vì chuyện này đến tìm Phí Mặc Nhiên, nha đầu này đánh hơi cũng nhanh thật, nhưng so với Trình Nguy anh vẫn trễ hơn một bước.
Lần này coi như Phí Mặc Nhiên nợ anh thêm một chuyện nữa vậy.
Trình Nguy che giấu sự phấn khích của mình lại, bày tỏ: “Thật ra anh cả cũng không còn là trẻ con nữa rồi, anh ấy hơn ai hết biết rõ bản thân đang làm gì.
Cho dù là nghỉ phép hay không cũng là việc riêng của anh ấy, em hà tất phải xen vào chuyện này.”
Kiều Vũ Huyên hoàn toàn tán thành lời Trình Nguy: “Em biết, em cũng biết mình không có quyền xen vào đời tư của anh cả.
Nhưng mà em thật lòng muốn quan tâm anh ấy, mọi chuyện cho đến bây giờ đều quá trùng hợp rồi, nó khiến em phải suy nghĩ rất nhiều.”
Trình Nguy liền hỏi cô: “Trùng hợp việc gì? Suy nghĩ cái gì?”
Kiều Vũ Huyên trả lời: “Tiểu Như hôm nay không đến trường, anh cả lại trong thời gian này từ bỏ nghỉ phép, em cảm thấy khả năng mà anh ấy từ bỏ nghỉ phép có liên quan đến Tiểu Như rất cao.”
Trình Nguy không hiểu: “Vậy thì sao?”
“Tiểu Như vốn...” Kiều Vũ Huyên nói đến đây liền cảm thấy có gì đó không đúng, cô cảm giác Trình Nguy luôn muốn biết cô đang suy nghĩ gì, liền hỏi lại anh ấy: “Không đúng Trình Nguy, lẽ ra em nên là người hỏi anh mới phải, tại sao anh lại xuất hiện ở đây chứ?”
Trình Nguy biết không lừa được cô nhóc này, rất nhanh tránh đi cái nhìn kia của cô, mà nói: “Anh và thầy Đổng không hợp nhau, không muốn ở lại tiết thầy ấy, đặc biệt đi dạo đến đây thôi.”
Trình Nguy bỏ tiết, đây không phải lần đầu anh ấy chống đối Đổng Thế Minh như vậy, lẽ nào là vì chuyện của Trình Tuyết Vân sao?
Xem ra hôn sự của Trình Tuyết Vân và Đổng Thế Minh không thành, trong lòng Trình Nguy chắc chắn rất bức xúc thay chị gái, chuyện này đúng là oái oăm mà.
Kiều Vũ Huyên không muốn nghĩ đến vấn đề phức tạp này nữa, cô không vui nhìn anh: “Anh như vậy còn muốn tốt nghiệp? Anh đang nghĩ gì trong đầu vậy?”
Trình Nguy rất nhanh liền đáp lại: “Cho dù không tốt nghiệp đi nữa, với thân phận của anh ở Trình gia, anh không tin mình không tạo ra được chỗ đứng.
Huống hồ, anh và tên Đổng Thế Minh đó không hợp, miễn cưỡng không tốt lắm!”
Kiều Vũ Huyên theo quán tính mỉa mai: “Tự cao!” Lời vừa dứt, cô nhớ ra mình còn có chuyện tìm gặp Phí Mặc Nhiên, liền hỏi: “Vậy còn anh cả thì sao? Anh cả đi đâu rồi?”
“Bên trong.” Trình Nguy không suy nghĩ trả lời.
Kiều Vũ Huyên ngay lập tức đáp lại: “Vậy để em đi gặp anh ấy.”
Cô muốn đi vào, Trình Nguy phản ứng nhanh hơn chặn Kiều Vũ Huyên lại ở cửa, anh khuyên cô: “Đừng nháo nữa, anh cả bây giờ đang có khách, còn là một vị khách vô cùng quan trọng, em tốt nhất đừng làm phiền anh ấy.”
Kiều Vũ Huyên do dự: “Vậy...”
Trình Nguy lạnh nhạt bảo với cô: “Về lớp đi.”
Kiều Vũ Huyên không muốn đi: “Nhưng mà...”
Trình Nguy cân nhắc cô: “Anh cả hiện nay vẫn luôn ở Kiều gia của em, em lo em còn không gặp anh ấy sao?”
Kiều Vũ Huyên nghĩ lại liền thấy Trình Nguy nói không sai, Phí Mặc Nhiên vốn luôn ở cạnh cô, cô không nên vì phút bốc đồng mà hại anh ấy phải khó xử với khách, rất nhanh đồng ý với Trình Nguy quay trở về lớp học.
Trên đường về lớp, Kiều Vũ Huyên vẫn cảm thấy khó nghĩ, cô vừa đi vừa lẩm nhẩm rất lâu.
Phí Mặc Nhiên mong chờ lần nghỉ phép này như vậy tại sao lại đột ngột hủy bỏ, có phải nguyên nhân vì Tiểu Như hôm nay vắng mặt không, rốt cuộc anh ấy đang nghĩ gì trong đầu, cô hoàn toàn không thể đoán được gì nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...