Nông Kiều Có Phúc


Trần A Phúc dở khóc dở cười, mạch não của người này thật sự có vấn đề.

Nàng sợ dẫn tới người xem náo nhiệt, muốn vội vàng đuổi hắn đi.

Liền cất giọng buồn bực quát lên: "Thái độ của nhà ta đã nói đến vô cùng rõ ràng cùng bà mai Lý, ngươi cách ta xa một chút, về sau cũng không cần đến ta trước mặt ta nói mấy lời không giải thích được."
Uông Ứng Tuấn còn muốn tranh lấy một phen, thấy Trần A Phúc lại trầm mặt, còn nhặt đòn gánh trên mặt đất lên, hù dọa khập khiễng chạy đi.
Chạy hai bước, lại dừng lại quay đầu nói: "A Phúc muội tử không đồng ý thì thôi, nếu như về sau trong nhà muội có công việc cần dùng thể lực, để Đại Bảo đến nhà ta gọi ta, ta giúp đỡ làm cho." Nói xong, bỏ chạy xa.
Bởi vì hắn quá khẩn trương, thiếu chút nữa đụng thẳng vào cùng Trần A Cúc đang đi ở trên đường nhỏ.
Trần A Cúc thét chói tai vội vàng né tránh, mắng một câu: "Ai nha, thối chết, chán ghét."
Nàng ta cùng Uông Ứng Tuấn lướt qua nhau, đi tới phương hướng Trần A Phúc.


Nàng ta ăn mặc trang điểm sa tanh màu lam làm áo, còn dùng sa tanh thêu vài đóa hoa nhỏ tông màu vàng đè ép viền cổ áo, váy dài vải cũ màu xanh nhạt hơi mịn, trên hai búi tóc buộc lên ruy băng màu lam.

Mặc đồ này, tiểu nương tử ở thôn quê coi như là vô cùng mắt sáng, tiểu thư nhà địa chủ cũng không gì hơn cái này.
Nàng ta cười hì hì nhướn mày nói: "Trần A Phúc, a, A Phúc tỷ, nghe nói Uông Ứng Tuấn thỉnh bà mối đi nhà tỷ làm mai? Xem các ngươi vừa rồi nói cao hứng như vậy, đây là sắp uống rượu mừng của A Phúc tỷ à?"
Chuyện Uông Ứng Tuấn nhờ bà mối đi nhị phòng Trần gia làm mai đã truyền ra khắp Hưởng La thôn.

Trần A Cúc cười đến không thôi, nói để cho Trần A Phúc cưới Uông Ứng Tuấn thối chết ả.
Hồ thị cũng không cao hứng như vậy, điểm trán nàng ta nhỏ giọng nói: "Con gái ngốc, Uông Ứng Tuấn là tên keo kiệt, nếu như hắn vào cửa A Phúc, không chỉ chúng ta không lấy được chỗ tốt từ nha đầu, sợ là ngay cả nhị thúc con cũng không lấy được."
Trần A Cúc mặc kệ mấy thứ này, vẫn là vui mừng đến không được.

Sáng sớm hôm nay nàng ta đi tới nơi này, chính là muốn đến chê cười trò cười Trần A Phúc.
Trần A Phúc nhìn nàng ta một cái, không biết khối sa tanh trên người nàng ta là đòi Trần Nghiệp, hay là Trần Đại Hổ.


Mặc kệ đòi ai, Trần Nghiệp cùng Hồ thị đều đủ sủng ái nàng ta.

Hơn nữa, tính tình nha đầu này không ký tình, cũng giống như Hồ thị.
Trần A Phúc mặt không thay đổi nói: "Uống rượu mừng của ta còn sớm, ta cũng không sốt ruột như A Cúc muội tử.

Nhìn một chút, nam nhân ngươi nhớ thương đến rồi."
Trần A Cúc tức giận đến vừa muốn mắng chửi, vừa quay đầu, trông thấy Võ Trường Sinh đang đi qua từ trên đường nhỏ đất trồng rau bên cạnh.

Nàng ta cũng không thể mắng chửi người, ngọt ngào kêu một tiếng: "Võ Nhị ca." Lại vội vàng kéo kéo xiêm y sa tanh, trong lòng rất vì chính mình mặc bộ xiêm y xinh đẹp mà cao hứng.

Võ Trường Sinh mặc áo ngắn vải thô màu xám, dáng người lại cao lại tráng.

Hắn cười cười với bên này, thế nhưng
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui