Sáng sớm, nắng sớm tà tà chui vào song cửa sổ, chiếu vào một góc kính thủy tinh, phản xạ ra ánh sáng màu, phá lệ chói mắt.
La thị liếc mắt kính thủy tinh lớn xa xa, do dự một chút, vẫn ngồi ở trước bàn trang điểm dựa vào bên giường gỗ lim chạm trổ.
Trong gương đồng trên bàn trang điểm, khuôn mặt phụ nhân không quá rõ ràng, màu da thoáng mang màu vàng nhạt trong gương đồng, đầu tóc đã ngang tai, mặc bối tử màu hổ phách.
Cho dù đã hoàn tục đã hơn năm tháng, bà vẫn chưa có thói quen bôi phấn vẽ lông mày.
Bộ dáng như thế, tương tự cùng khuôn mặt mỹ nhân xinh đẹp đã rất xa xưa, nhưng lại khác lạ.
Thời gian mười bốn năm, mang đi thanh xuân, tao nhã.
Đã từng khuất nhục, trước mắt phong sương không chỉ ở trên mặt, còn ở trong lòng.
Thần chung mộ cổ, mõ kinh văn, dài lại không thể dài nữa...
Bà cho rằng, chấm dứt hồng trần ngày qua ngày, năm qua năm, mãi cho đến chết.
Lại thì ra, mười bốn năm kia như một trận khói nhẹ, tung bay ở trong không trung, đã tìm không thấy bóng dáng.
Chỉ là, mười bốn năm bay đi kia, là kiếp nạn trong đời của bàg, cướp đi trượng phu của bà, hạnh phúc của bà, gia đình của bà, thay đổi cả đời bà.
Hiện thời bà lại trở về, đã không phải là Bụi, là La Vân, La thị, còn có "La phu nhân" trong miệng người khác.
Mẹ già của bà bồi bà ở Đường Viên, con cháu của bà lại ở bên cạnh bà, gia đình bà, hạnh phúc, hình như lại mất mà lại được.
Mất mà lại được sao? Hẳn là chưa từng...
"Bà nội, chúng ta nên đi qua chỗ quá mỗ mỗ rồi."
Sau lưng truyền tới một thanh âm mềm mại, kéo suy nghĩ La Vân trở lại.
La Vân cười rộ lên, quay đầu lại, nhìn thấy một tiểu cô nương hai ba tuổi đi tới.
Tiểu cô nương mặc váy ngắn nhỏ màu xanh nhạt, chải lấy hai cái chỏm nhỏ, đáng yêu vô cùng.
La Vân nói: "Tiểu Ngọc Nhi, tại sao con không ngủ thêm một lát nữa?"
Tiểu Ngọc Nhi đi đến bên cạnh La Vân nói,: "Điểu điểu nói, dậy sớm một chút, thân thể khỏe." Lại buồn bực nói: "Bà nội, kính thủy tinh soi một cách vô ích, gương đồng không trắng trắng.
Trên mặt có bụi, gương đồng nhìn không thấy rõ."
La Vân cười cười không nói gì, cầm lấy nón màu Đinh Hương trên bàn trang điểm đội ở trên đầu.
Mũ có chút giống mũ nữ tử người Phiên mang, lại không hoàn toàn giống, kỳ dị lại không tính khoa trương, còn thêu vài đóa hoa nhỏ bản sắc ở phía trên.
Đây là con dâu Trần thị làm cho bà, Trần thị hiện thời thích nhất là làm mũ cho bà, đã kêu người mang đến mười mấy cái.
Hình thức, màu sắc khác nhau, đẹp mắt lại lịch sự tao nhã.
Tiểu Ngọc Nhi lại khoa trương trừng to mắt, lớn tiếng nói: "Oa, bà nội thật trôi trôi (trắng trắng)."
Bộ dáng nho nhỏ đều khiến La Vân cùng nha đầu hầu hạ bật cười.
La Vân xoa bóp mặt của bé, nói: "Tiểu tinh linh, giỏi nói nhất." Sau đó, dắt nàng cùng đi Di Nhiên Viện.
La lão thái quân đón Bụi về Đường Viên, cũng không theo La đại phu nhân cùng La Tứ gia về trong nhà phủ Thạch Châu, mà là tiếp tục ở tại Đường Viên.
Bà nói là, đi đường xa như vậy, bà lão già khọm đã chịu không được lăn qua lăn lại.
Chỉ có trong này dưỡng tốt thể cốt, lại về phủ Thạch Châu.
La đại phu nhân và phu nhân quản gia La
.