Hòa vương gia được an bài ở tại Đông Sương tứ tiến cùng Vũ Ca Nhi.
Cậu không quá nguyện ý, đặc biệt tưởng nhớ như trước kia, ở tại bên trong buồng lò sưởi của mẫu thân.
Cậu kéo tay áo Trần A Phúc nhỏ giọng nói: "Nhạc mẫu, con rất hiếm khi ở nơi này, có thể giống như mới trước đây hay không?"
Trần A Phúc nhỏ giọng cười nói: "Con hiện đang gọi ta là cái gì?"
Hòa vương gia nhất thời nghẹn, mặt có chút đỏ.
Hiện tại cậu gọi nàng là nhạc mẫu, con rể là không thể ở tại trong phòng nhạc mẫu, đành phải ngoan ngoãn đi sân nhỏ tứ tiến.
Ngày hôm sau, Trần A Phúc dậy thật sớm, tối hôm qua Sở Lệnh Tuyên là ở ngoại viện.
Nàng kêu người gọi Hòa vương gia cùng Sở Hàm Yên dậy, bọn họ phải đi tiễn người.
Chính mình lại ôm Vũ Ca Nhi ngủ say đến thượng phòng, gọi tỉnh cậu chàng, mặc vào xiêm y, ăn điểm tâm, lại dặn dò một phen.
Kêu cậu chàng phải hiếu kính ông nội và thái gia gia, cùng với bà ngoại và ông ngoại, không được tinh nghịch.
Quan trọng nhất là đi kính hiếu trước mặt bà nội nhiều chút, nói dỗ ngon dỗ ngọt với bà nội nhiều hơn, đối đãi với bà nội, liền phải lấy ra hình thức Tiểu Ngọc Nhi đối đãi với ông nội...
Vũ Ca Nhi rất đàn ông, có chút quan điểm không quá đồng ý mẫu thân, nói: "Phải hiếu kính, miệng ngọt ngào, không học muội muội, quấn người, xấu hổ..."
Trần A Phúc cười liếc mắt nhìn Hòa vương gia hồn nhiên chưa phát giác ra, lúc trước công lực cậu quấn mình cũng không kém hơn Tiểu Ngọc Nhi quấn lấy ông nội.
Sau khi ăn xong, Trần A Phúc dẫn Hòa vương gia và Sở Hàm Yên, Vũ Ca Nhi cùng Truy Phong và Ào Ào đi tiền viện.
Bọn họ lên xe, tiếng khóc Vũ Ca Nhi truyền ra.
Hiện tại cậu chàng mới phát hiện, cùng so với đi chơi, cậu lại không muốn rời khỏi mẫu thân, phụ thân cùng đệ đệ tỷ tỷ muội muội, nhưng tiếc là đã trễ.
Trần A Phúc cũng dâng nước mắt lên.
Trong mông lung, chứng kiến hai con chim nhỏ đuổi lên xe ngựa, lượn vòng ở trên không xe ngựa.
Là Hôi Hôi và Thất Thất.
Chúng nó về nông thôn, về sau cũng đành phải đi theo người hoặc là Kim Bảo về nhà.
Đường xa như thế, chúng nó không tự mình tìm về được.
Vật nhỏ Kim Bảo kia, kể từ khi có Kim Bối, hơn phân nửa thời gian đều đi hoang ở bên ngoài, hơn nữa chạy được còn đặc biệt xa.
Một ngày này, Tiểu Ngọc Nhi và Minh Ca Nhi khóc thật lâu, dụ dỗ như thế nào cũng không được.
Đặc biệt là Tiểu Ngọc Nhi, giọng đều khóc khàn, làm cho một thân một đầu đầy mồ hôi.
Trần A Phúc vừa đau lòng lại tức giận, la hét muốn đánh cái mông bọn họ.
Vẫn là tam phu nhân lại đây, mang hai đứa bé cùng Sở Hàm Yên đến Tây Tiến Hầu phủ chơi, nói đi xem nhà mới của tam gia gia, mới dụ dỗ được bọn họ không tiếp tục khóc.
Tây Tiến Hầu phủ cách Vĩnh An Hầu phủ không xa, chỉ cách một con phố.
Đi bộ một khắc chung là có thể đến, xe ngựa chỉ cần nửa khắc.
Mười tám tháng năm, tam phòng chính thức dọn nhà, muốn chuyển đi Tây Tiến Hầu phủ.
Tam phu nhân đã đặt mua xong đồ cưới của Sở Lâm và Sở.
Nhưng không dám để ở nhà nhị phòng, sợ bị Lý thị không cần mặt mũi lặng lẽ chuyển làm đồ dùng của bà ta trước, vẫn là đặt ở Vĩnh An Hầu phủ, đợi trước khi các nàng xuất giá lại đưa đi.
Trần A Phúc thật không nỡ một nhà tam phòng.
Tam lão gia, tam phu nhân, Sở Lệnh Vệ, Sở Lệnh Trí, mấy người này chung đụng cùng Trần A Phúc bọn họ tựa như người một nhà.
Tam phu nhân trước khi đi, còn nói với Trần A Phúc: "Minh Hòa Viện trước
.