Nông Kiều Có Phúc


Ngày mười sáu tháng mười một, Sở Lệnh Tuyên mang vài nhân chứng đi kinh thành.

Giao tổng binh biết rõ Trần Thế Anh xảy ra chuyện, rất nể tình cho Sở Lệnh Tuyên đủ phương tiện.
Hôm nay, Trần A Phúc muốn đi thêm trang cho Trần A Mãn, bởi vì ngày mai A Mãn sẽ lên đường đi kinh thành đợi gả, vào ngày ba mươi tháng mười một gả vào Dương gia.
Đầu một ngày Trần A Phúc liền xin nghỉ giúp Đại Bảo vào A Lộc.

Hai bọn họ cùng Trần A Mãn quan hệ đều tốt, muốn đi chơi một ngày.

Hai bọn họ không đi học, tiểu bằng hữu Sở Lệnh Trí cũng nghỉ theo, cùng đi chơi.
Giờ Tị, Trần A Phúc mang tất cả hài tử trong nhà cùng động vật gia đi nhà Trần Thực.
Đầu tháng này, Trần Thực và Trương thị liền đến mượn Trần A Phúc một trăm lượng bạc, nói là bạc đáy hòm cho Trần A Mãn, cuối năm Trần Thực chia lợi nhuận sẽ trả lại.

Còn nói, bọn họ sẽ thuê một tứ hợp viện ở kinh thành, cho A Mãn đợi gả.

Vốn là Dương Minh Viễn muốn cho bọn họ một tòa nhà để A Mãn đợi gả ở chỗ đó, Trần Thực không muốn, nói nào có đạo lý ở nhà con rể đợi gả khuê nữ.
Trần A Phúc nghĩ tới mình ở kinh thành có nhà ba cổng, kêu bọn họ trụ đi chỗ đó, tiết kiệm tiền lại đẹp mắt.

Trần Thực và Trương thị cực vui, càng không ngừng cảm tạ Trần A Phúc.
Trần A Phúc cười nói: "Đều là thân thích, đừng khách khí như vậy.

A Ngọc tài giỏi, A Đường học giỏi, A Mãn hiếu thuận, Tam thúc tam thẩm ngày tốt lành ở phía sau."
Trương thị mừng rỡ nói: "A Di Đà Phật, thẩm tử mượn lời tốt lành của con."
Trương thị mặc là xiêm y bằng lụa hai năm trước Trần A Phúc đưa cho bà, giặt đến đã trắng bệch, trên đầu mang cũng là cây trâm bạc khi đó Trần A Phúc đưa bà, còn không mặc đẹp như Hồ thị.

Trần Thực bởi vì là chưởng quỹ tửu lâu, ngược lại mặc được ngăn nắp.

So sánh hai người, giống như là Trương thị lớn tuổi hơn Trần Thực nhiều.
Hiện tại, Trương thị không chỉ hận Hồ thị, đối với Trần lão thái cùng Trần Nghiệp cũng là một bụng oán trách.
Tam phòng bọn họ kiếm tiền xác thực nhiều hơn đại phòng, nhưng bọn họ chi phí cũng lớn hơn nhiều lắm.

Nói bọn họ có nhiều tiền, vẫn còn kéo khó khăn.

Bản thân đại phòng nghèo như thế nào, lại càng không ngừng mua ruộng mua đất, còn muốn tiền mua phòng ở.
Bởi vì nhị phòng có một Trần A Phúc, đại phòng không dám chọc, còn muốn nịnh bợ.

Lại bởi vì Trần Danh lặng lẽ cho một trăm lượng bạc tiền riêng, đại phòng đã cảm thấy Trần Danh hào phóng hơn Trần Thực nhiều, đối với nhị phòng lại là tôn trọng có thêm.

Đại phòng đối với tam phòng lại không có khách khí như đối với nhị phòng, một nhà nâng miệng đến ăn đến ở không cảm thấy có bất kỳ cái gì không ổn.

Đặc biệt là Hồ thị, bộ dạng nên ăn sắc mặt bọn họ.
Bởi vì một ít này, Trương thị và Trần Thực cãi nhau không ít.
Còn may đại phòng cuối cùng có sân nhỏ của mình ở phủ thành, mấy ngày trước đây sau khi đến phủ thành, không ở tại tam phòng, mà là ở tại trong nhà của mình.
Trần A Phúc bọn họ ngồi xe ngựa còn chưa tới đầu hẻm, liền nhìn thấy Trần A Đường đang dẫn Trần Đại Hổ đứng chờ ở nơi đó.

Nhìn thấy xe ngựa Sở gia đến, Trần A Đường để Trần Đại Hổ chạy về nhà báo tin, hắn thì chui lên xe ngựa mấy tên tiểu tử A Lộc ngồi.
Xe ngựa tới cửa, Trần Thực và Trương thị, A Ngọc đã nghênh đón tại cửa.


A Ngọc đặc biệt trở lại đón A Mãn, ngày mai A Mãn và Trương thị sẽ cùng đi kinh thành.

Đợi đến ngày hai mươi lăm, Trần Thực lại mang A Đường đi kinh thành.
Một nhà Trần A Phúc tuyệt đối là khách quý nhà Trần Thực, bọn họ cười ha hả đón khách quý vào cửa.

Không chỉ người một nhà Trần Thực, ngay cả những khách nhân đều khom người vấn an.
Hôm nay Trần gia rất nhiều khách nhân, đại phòng, nhị phòng đã tới, còn có một vài khách nhân phủ thành, cùng với người nhà mẹ đẻ Trương thị, ngay cả Hồ lão ngũ cùng tức phụ của hắn đều đến.
Vài ngày trước, đại phòng và nhị phòng đều chuyển vào nhà mới của mình, còn thỉnh khách.

Bởi vì Trần A Phúc bận rộn chuyện của Trần Thế Anh, chỉ đưa lễ, người không đi.

Chỉ cần Trần Danh và Vương thị ở tại nhà mới, A Lộc cũng sẽ về nhà ở.
Vì sợ người quấy rầy Trần A Phúc thanh tĩnh, Trần Thực và Trương thị đặt biệt thu thập ra một gian phòng ở Đông Sương cho một nhà Trần A Phúc nghỉ ngơi.
Trần A Phúc để hai mụ mụ ôm một đôi song sinh cùng Lý Hiên đi gian phòng kia, nàng thì mang mấy người hài tử A Lộc đi thêm trang cho Trần A Mãn.
Bởi vì Trần A Phúc vẫn luôn yêu thích Trần A Mãn, lại quan hệ tốt cùng Dương gia, cho nên số lượng thêm trang tương đối lớn.

Hai thất gấm vóc, hai giường mặt chăn gấm tơ bảy màu, hai cây trâm vàng ròng, năm mươi lượng bạc.

Đương nhiên, đây chỉ là bạc thêm trang cho Trần A Mãn, lễ chúc mừng Dương gia có thể lớn hơn nhiều lắm, sẽ do La quản sự ở kinh thành đại biểu phu thê Sở Lệnh Tuyên đưa.

A Lộc và Đại Bảo, Sở Hàm Yên, Sở Lệnh Trí cũng mỗi người thêm hai lượng bạc, La mụ mụ thay mặt La gia thêm mười lượng bạc.

Trần A Mãn mặc áo hồng đào nửa cánh tay, váy dài đỏ tươi, trên mặt non nớt thanh tú, tràn đầy thẹn thùng cùng hạnh phúc.
Khuôn mặt nàng hồng hồng nói cám ơn.
Trương thị lại cười nheo mắt, khoa trương nói: "Ai da da, Tam thúc tam thẩm nhận tình A Phúc." Lại cúi đầu nói với mấy người hài tử: "Cảm ơn các cháu, ca nhi tỷ muội đại gia đình, còn đặc biệt đến cho thêm trang A Mãn nhà ta, thật có mặt mũi."
Hồ thị thấy Trần A Phúc vừa đến, liền kéo Trần A Cúc cùng vào xem nàng thêm trang.
Chứng kiến nhiều thứ đồ tốt như vậy, còn có năm nén bạc lớn mười lượng, con mắt Hồ thị đều sắp không rút ra được.

Mụ cười khanh khách nói: "A Phúc chính là hào phóng, ngay cả mấy người hài tử đều cầm nhiều như thế.

A Cúc, con phải muốn học hỏi A Mãn, nịnh bợ tốt A Phúc tỷ của con, nàng rỉ rỉ ngón tay, liền đủ cho con sinh sống cả đời."
Lời nói này cũng quá thô bỉ cùng rõ ràng, Trương thị cùng Trần A Mãn tức giận đến đỏ mặt.

Thừa nhận, liền ngồi vững bọn họ vì tiền tài nịnh bợ Trần A Phúc.

Không thừa nhận, lại sợ làm trái ý tốt của Trần A Phúc.
Trần A Phúc nhíu nhíu mày, vội nói: "Ta và A Mãn là tỷ muội tình thâm, không có cách nói nịnh
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui