Nông Gia Tiểu Hãn Phi Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống


Mộc lão đại trừng mắt nhìn Lưu thị cả buổi, trong lòng Lưu thị lộp bộp một tiếng, sợ tới mức rụt chặt cổ.
 
“Ông ta đây là qua sông đoạn cầu! Cho hai mươi mấy đồng này......!"
 
Mộc lão đại đen mặt đem chuỗi tiền mua cá tộc trưởng cho nặng nề nện vào bên chân Lưu thị.
 
“Chúng ta đưa mấy con cá đen kia đều có năm sáu cân một con, nếu là cầm đi bán, một con cũng phải hai mươi cái đồng xu!”
 
Lưu thị cũng tức giận đan xen.
 
“Hừ! Vậy ngươi có thể làm gì? Chuyện này ông chính là không giúp đỡ! "Mộc lão đại nói xong hừ hừ đi về nhà.
 
Lưu thị hít sâu một hơi, khom lưng nhặt chuỗi đồng lên.
 
Một mẫu ruộng nước tốt, nhà bọn họ muốn dùng tiền mua, ít nhất phải mười ba mười bốn lượng bạc!
 
Tộc trưởng Mộc gia làm như vậy, đại phòng của bà mấy chục lượng bạc đã không còn!
 
Có thể không khiến người ta tức giận?
 
Đều do nha đầu đê tiện Mộc Cẩm kia!
 
"Trưởng tỷ, ta thật sự là không ngờ tới, chúng ta thật sự có thể thu hồi nhà chúng ta ruộng đất!"
 
Trên đường về nhà, Mộc Tử Xuyên vẻ mặt kích động hưng phấn.
 
Tiểu Mộc Nguyệt cũng vui vẻ vỗ bàn tay nhỏ bé, vẻ mặt mong mỏi nói với Mộc Cẩm:
 
"Trưởng tỷ, ruộng đất trong nhà có thể thu hồi thì thật tốt quá, chỗ bờ sông cách nhà chúng ta gần nhất, ta và Nhị tỷ có thể đi trồng rau rồi!"
 

Mộc Cẩm cười gật đầu.
 
Sau khi tỷ đệ ba người về đến nhà, các nhà đều đóng cửa.
 
Mộc Tử Xuyên mở cửa sân ra, Mộc Oánh và Mộc Tử Khê cũng mới trở lại.
 
Thì ra Mộc Tử Khê cùng Nhị tỷ Mộc Oánh đi giặt quần áo.
 
Bởi vì con sông nhỏ chảy qua thôn Mộc Gia đã cạn từ lâu, hai cái ao gần cổng làng cũng cạn khô, người dân ở thôn Mộc Gia phải đến một con sông lớn cách đó vài thôn để giặt quần áo.
 
Bởi vậy, Mộc Oánh và Mộc Tử Khê gần như cùng Mộc Cẩm đi ra ngoài, lúc này mới trở về.
 
Mộc Oánh vừa trở về, liền lo lắng nói với Mộc Cẩm: "Trưởng tỷ, hạn hán càng ngày càng nghiêm trọng!”
 
“Con sông lớn của Lăng Hoa thôn sắp cạn đến giữa rồi! Mấy ngày nữa trời còn không mưa, sợ là ngay cả quần áo cũng không có chỗ giặt.”
 
“Đúng vậy, trưởng tỷ, bởi vì người đi giặt quần áo nhiều lắm, các đại nương thẩm tử thôn Lăng Hoa không muốn, cùng các đại nương thẩm tử thôn khác đi giặt quần áo cãi nhau.”
 
Mộc Tử Khê cũng mím môi, vẻ mặt lo lắng.
 
Hôm nay thật ra còn có mấy vị thôn phụ cầm gậy đánh nhau, hắn sợ dọa trưởng tỷ cùng tiểu muội, liền không nói.
 
Mộc Cẩm vừa nghe lời này, liền nhíu mày.
 
Lập tức quay đầu nói với nhị muội Mộc Oánh: "Nhị muội, sau này muội không cần qua bên kia giặt quần áo.

Mấy người chúng ta mặc quần áo chú ý một chút, cũng không cần ngày ngày giặt quần áo, cho dù muốn giặt quần áo, thì dùng nước giếng giặt!”
 
 
Mộc Oánh cũng nóng nảy, nói: "Trưởng tỷ, thời điểm hạn hán, nước giếng cũng càng ngày càng ít, chúng ta phải giữ lại nấu nước nấu cơm a!" 
 

Mộc Cẩm cắn răng, vẫn kiên định nói: "Về sau muội ở nhà nước giếng giặt quần áo thưởng, những năm thiên tai bao giờ cũng loạn hơn, muội lại là cái sắp cập kê tiểu cô nương, nên ở nhà đợi!"
 
Đời trước chưa từng trải qua trận hạn hán này, Mộc Cẩm cũng không biết khi nào mới có thể mưa.
 
Giếng nước trong sân nhà năm đó là phụ thân tự tay làm, lúc ấy làm liền đào rất sâu.
 
Nhưng có thể chống đỡ một đoạn thời gian.
 
Lúc ấy phụ thân chính là thương mẫu thân, không muốn để cho nàng mùa hè nóng bức cùng mùa đông rét lạnh ra bờ sông giặt quần áo thưởng.
 
Chỉ cần mấy người bọn họ tiết kiệm chút nước, nói không chừng sẽ vượt qua đại hạn hán này.
 
Giếng đào sâu, nước tồn tại nhất định so với giếng cạn tốt hơn nhiều.
 
Đương nhiên, còn có một biện pháp......
 
Chỉ là biện pháp này, nàng dự định ngày mai đến nhà tộc trưởng nói ra.
 
“Nhị tỷ, tỷ nghe trưởng tỷ đi.

Mấy ngày nay trưởng tỷ đều phải ra ngoài làm ăn, tỷ ở nhà tốt, trưởng tỷ sẽ không lo lắng.

"
 
Mộc Tử Xuyên thấy Nhị tỷ còn do dự, liền giúp Mộc Cẩm khuyên nàng.
 
Nghe nói như thế, Mộc Oánh mới nhanh chóng gật đầu, nàng không thể để trưởng tỷ lo lắng!
 
Mộc Cẩm lại cười trấn an các đệ đệ muội muội.

 
 "Tuy nói là hạn hán, nhưng trước mắt nước uống vẫn ổn định, có lẽ qua vài ngày nhất định sẽ mưa, mọi nguoi không cần lo lắng như thế.”
 
Khoảng thời gian hạn hán này cũng không phải là một chút cũng không có mưa, chỉ là vừa mới xuống không lâu đã tạnh, ngay cả đất đai cũng không ướt đẫm.
Mèo không ăn cá
 
Mộc Cẩm nghĩ, phong thủy luân chuyển, sẽ không luôn như thế.
 
Nhưng mà, chính là nông dân thật sự gặp tai ương, mất đi một mùa lương thực nguy hại thật sự quá lớn.
 
Hy vọng triều đình coi trọng, đến lúc đó có lương thực cứu trợ thiên tai tới đây đi.
 
Mộc Cẩm cũng có tính toán, sau này nàng sẽ mua nhiều lương thực về nhà dự trữ......
 
Thấy tỷ tỷ cùng các ca ca đem sự tình thương lượng xong, Tiểu Mộc Nguyệt liền vui vẻ cầm túi giấy đựng bánh bao chạy tới.
 
“Nhị tỷ, tứ ca, ăn bánh bao! Đại tỷ cố ý mua bánh bao cho chúng ta, chúng ta đều ăn rồi, đây là cho hai người!”
 
Mộc Oánh và Mộc Tử Khê sửng sốt.
 
“Trưởng tỷ! Tỷ kiếm tiền không dễ dàng...!"Mộc Oánh còn chưa nói xong đã bị Mộc Cẩm cười cắt ngang.
 
"Trưởng tỷ còn có thể kiếm, bánh bao trong tiệm bánh bao này ăn ngon nhất, muội cùng nhị đệ mau đi ăn!"
 
Đẩy Mộc Oánh và Mộc Tử Khê đi ăn bánh bao, Mộc Cẩm đem quần áo đã giặt sạch của Mộc Oánh đi phơi nắng.
 
Mộc Oánh và Mộc Tử Khê cũng từng ăn bánh bao khi còn nhỏ, đều đã quên mất mùi vị bánh bao.
 
Hôm nay lại ăn, vừa là bánh bao thịt tươi cùng bánh bao chay, hai tỷ đệ ăn xong mắt liền đỏ lên.
 
Mộc Cẩm dưới sự giúp đỡ của tiểu muội đem xiêm y đều phơi xong, đi tới thấy nhị muội cùng tam đệ hai người đỏ mắt, liền cười nói:
 
"Trưởng tỷ làm kinh doanh kiếm cơm này cũng kcũng không tệ lắm, chỉ cần không ngừng kinh doanh, sau này bánh bao thịt chúng ta mỗi ngày đều ăn được!"
 
Lời này của Mộc Cẩm cũng không phải là an ủi đệ đệ muội muội.

 
Kiếp trước nàng bị người quản chế, cho dù sau này học được nhiều hơn nữa bản lĩnh, hữu dụng cũng là có hạn.
 
Những thứ học ở kiếp trước, đối với nàng mà nói, không ít đều là cách tốt để phát tài.
 
Đời này sẽ không giống nhau.
 
Chỉ cần chịu khó chịu làm, có thể vứt bỏ thể diện, lại có chút tiền vốn nhỏ, là có thể vẫn thực hiện nhiều ý tưởng kinh doanh...
 
Nếu lại tích góp từng tí một một khoản tiền vốn lớn, cộng thêm chút can đảm cùng vận khí, làm ăn nhất định có thể làm lớn.
 
Không vội, đời này nàng còn trẻ, từ từ sẽ đến.
 
Mỗi một bước, nàng đều phải đi vững vàng, thỏa đáng.
 
Mộc Oánh và Mộc Tử Khê ăn xong bánh bao Mộc Cẩm mua cho bọn họ, cũng nhanh chóng đi đến bên giếng giúp trưởng tỷ rửa sạch lợn và cừu.
 
Ngay cả Mộc Nguyệt nhỏ nhất cũng thỉnh thoảng từ dưới bếp nấu lấy tro cỏ.
 
Năm người hợp lực, dùng nhanh ba canh giờ, cuối cùng đều xử lý sạch sẽ hngf lợn và cừu.
 
Sau khi xử lý xong những thứ này, Mộc Cẩm ngâm những thứ này bằng nước giếng lạnh, buổi tối lại ướp những thứ này.
 
Bây giờ, chờ làm cơm trưa.
 
Tiền Đồ tể cho một ít mỡ cừu, còn có không ít m.á.u cừu.
 
Mộc Cẩm định trưa nay nấu mỡ dê trước, cắt m.á.u dê, cán một ít.
 
Mì, lại cắt một nắm hành tây nhỏ, làm mì m.á.u cừu đơn giản.
 
Sau khi ăn trưa xong, nghỉ ngơi một lát, Mộc Cẩm định đưa theo tam đệ và tiểu đệ đi dạo sau núi một vòng, xem còn có thể tìm được chút dược liệu quý giá hay không.
 
Nhưng khi nàng đang muốn đưa theo hai vị đệ đệ ra cửa thì Mộc tứ thúc tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui