Hôm nay liên tiếp bị người ta đập cửa, Mộc Cẩm cũng rất chán ghét.
Nhất là trời đã tối, ai còn tới nhà các nàng a.
Mèo không ăn cá
Đợi đến bên cửa sân, nghe được tiếng Mộc Bảo Nhi khóc gọi nàng, Mộc Cẩm nhướng mày.
Hai huynh muội này nhất định là bị nhị phòng đá ra, cái này liền tìm đến cửa nhà nàng nàng
Lại nhìn Mộc Tử Kim cũng ở bên cạnh Mộc Bảo Nhi, Mộc Cẩm liền hiểu.
Thật buồn cười.
Từ quan hệ huyết thống mà nói, huynh muội bọn họ đã không phải là họ hàng của mấy hài tử tam phòng các nàng.
Bọn họ là họ Hà.
Vả lại, về mặt tình cảm mà nói, huynh muội bọn họ cùng mấy hài tử tam phòng các nàng tình cảm lãnh đạm xa cách.
Tam phòng các nàng có lý do gì thu lưu huynh muội Hà thị bọn họ?
Huống chi, huynh muội bọn họ cũng không phải là không có chỗ để đi.
Trong tộc và trong thôn mặc dù xử trí cha mẹ bọn họ, nhưng nếu bọn họ là con ruột.
Vả lại, hôm nay nghe Mộc Xuân nói, Phùng thị cuối cùng là chính miệng thừa nhận, hai huynh muội này chính là nàng cùng Hà A Sinh thân sinh!
Mà Hà A Sinh mấy năm nay cũng mua chút sản nghiệp.
Điền sản và đất đai tiền của của Hà A Sinh chắc chắn là để lại cho Hà Tử Kim.
Tại sao anh em Hà Tử Kim không đến ở nhà của Hà A Sinh?
Là cha mẹ bọn họ mới mất, bọn họ không dám ở.
“Cẩm đường muội, ngươi thu lưu ta và Bảo Nhi đi.
"
Giọng Hà Tử Kim đang run rẩy.
Hắn năm nay mặc dù mười bảy, nói cho cùng vẫn chỉ là một thiếu niên, gặp phải chuyện lớn như vậy, đích xác khó có thể chấp nhận.
Nhưng Mộc Cẩm không thương hại hắn!
Nàng vĩnh viễn nhớ rõ, đời trước Nhị muội muội gặp chuyện không may, hắn cùng Mộc Tử Ngân ức h.i.ế.p hai đệ đệ như thế nào!
"Hôm nay Xuân đường muội tới, nói là đại bá nương dặn dò, Mộc gia chúng ta không thể lại cùng người Hà gia các ngươi có bất kỳ liên quan gì."
Mộc Cẩm ăn ngay nói thật, đây đúng là chuyện Mộc đại bá nương phái Mộc Xuân dặn dò.
Về phần nói ra, huynh muội Hà Tử Kim oán hận Mộc đại bá nương, vậy vừa vặn a.
Để cho bọn họ chó cắn chó đi là được rồi.
“Đại bá mẫu......!sao bà ta nhẫn tâm như vậy? "
Hà Bảo Nhi vừa nghe liền khóc thành tiếng.
Lại bị Hà Tử Kim răn dạy: "Đừng khóc! Chỉ biết khóc khóc! Bà ấy cũng không phải đại bá nương của chúng ta! Hôm nay ngươi không thấy bà ấy làm sao đuổi huynh muội chúng ta ra ngoài?”
Hà Bảo Nhi khóc càng to hơn.
Mộc Cẩm mặt không chút thay đổi.
Hà Tử Kim hít sâu một hơi rồi tiếp tục cầu xin.
Mộc Cẩm nói: "Nhà chúng ta cũng chỉ là mấy hài tử.
Không nghe trưởng bối, hậu quả là gì, các ngươi cũng biết.”
Hà Tử Kim trầm mặc.
Hắn đã thấy được không có cha mẹ sẽ phải đối mặt cái gì.
Mà năm hài tử nhà Mộc Cẩm không có cha mẹ đã nhiều năm.
Sau khi bọn họ không có cha mẹ, hắn còn không chỉ một lần khi dễ Mộc Tử Xuyên Mộc Tử Khê, thường xuyên lấy bọn họ làm niềm vui chọc hài tử không cha không mẹ.
Hiện giờ, hắn cũng thành hài tử không cha không mẹ.
"Để chúng ta ở lại đêm nay được không?"
Hà Tử Kim định không để ý đến sự khó xử của Mộc Cẩm, tiếp tục cầu xin.
Khóe môi Mộc Cẩm khẽ nhếch, trong lòng cười lạnh.
Người tự tư tự lợi như vậy, nàng một chút cũng không đồng tình.
“Các ngươi đã là con của A Sinh thúc, vậy nhà của A Sinh thúc tất nhiên là để lại cho các ngươi.
Các ngươi không phải là không có chỗ ở, vẫn là thừa dịp trăng sáng đi lên, sớm ngày trở về đi.”
Mộc Cẩm nói xong, liền cùng tam đệ cùng nàng rời đi.
“Trưởng tỷ, đường huynh Tử Kim và đường tỷ Bảo Nhi không còn nhỏ nữa.
Bọn họ nên nhặt xác A Sinh thúc...!"
Mộc Tử Xuyên vẫn trầm mặc rốt cuộc lên tiếng.
Mộc Cẩm biết hắn xưa nay lương thiện, liền an ủi hắn: "Yên tâm đi, trong thôn sẽ nhặt xác ông ấy.”
Nếu có người nhặt xác cho Hà A Sinh, trong thôn tất nhiên sẽ không quản.
Nhưng không có ai nhặt xác cho hắn, trong thôn khẳng định sẽ ra mặt.
Cũng có thể trực tiếp ném đến Loạn Táng Cương, nhưng người trong thôn thờ phụng quỷ thần khẳng định không dám làm như vậy.
Hà A Sinh bị ngâm trong lồng heo là do chính ông ta phạm sai lầm trước, không trách được người ngoài.
Nếu người trong thôn ngay cả t.h.i t.h.ể cũng không giúp ông ta thu, vậy lại là một chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Mộc Cẩm và Mộc Tử Xuyên đã dậy chuẩn bị.
Mộc Oánh cũng đứng dậy làm thức ăn cho trưởng tỷ tam đệ.
Sau khi ăn xong, thu dọn một chút, Mộc Cẩm và Mộc Tử Xuyên liền mang những miếng Hoài Sơn phơi khô xuất phát.
Hai huynh muội lại không biết, đêm qua Hà Tử Kim và Hà Bảo Nhi không đi đến nhà Hà A Sinh.
Thay vì qua đêm trong nhà, họ qua đêm trong đống cỏ khô trước cửa nhà.
Vì được trải rơm phủ kín nên Mộc Cẩm và Mộc Tử Xuyên không để ý tới hai người sống to lớn đang nằm trong đống cỏ khô
Tỷ đệ Mộc Cẩm càng không biết, tiếng bọn họ mở cửa đánh thức Hà Tử Kim, Hà Tử Kim nhìn tỷ đệ bọn họ khiêng một cái giỏ trúc ra cửa......
Lúc trời vừa sáng, hai tỷ đên đã đến hiệu thuốc Quảng Ký trên trấn.
Y quán mở cửa không sớm như vậy.
Hai tỷ đệ đành phải ngồi bên cạnh trông coi giỏ trúc chờ.
Cái giỏ trúc này được lót bằng quần áo cũ của cha họ, từ bên ngoài nhìn không ra bên trong giỏ túc chứa thứ gì.
Cho dù người qua đường lui tới tò mò nhìn vào trong giỏ trúc, cũng không biết trong giỏ trúc chứa cái gì.
Có điều có thể đến y quán chờ, có lẽ là bán thảo dược là được.
Triệu Cảnh Dật mang theo chất nữ nữ cải nam trang ăn mì ở một quán mì.
Trong lúc vô ý thoáng nhìn, liền thấy hai gương mặt quen thuộc trước cửa tiệm thuốc Quảng Ký.
Lập tức tay ăn mì dừng lại.
Thấy chất nữ cúi đầu đang thưởng thức bữa ăn, liền không kinh động đến nàng, vẫy vẫy tay với nam tử trung niên mặc áo vải ngắn đang chờ phía sau hắn.
“Lại đây”
Nam tử mặc áo vải ngắn lập tức gật đầu, sau đó lặng lẽ lui ra.
Sau đó thì thầm vài câu.
Mộc Cẩm bên này đợi không bao lâu, liền nhìn thấy một vị trung niên mặc thanh sam nhã nhặn cầm chìa khóa đến mở cửa y quán.
Đây hẳn là chưởng quỹ của y quán Quảng Ký.
Chỉ là, nàng nhìn nhìn sắc trời, thấy rằng nói chung, các cửa hàng thuốc thảo dược sẽ không mở cửa sớm như vậy.
Tuy nhiên người ta mở cửa sớm, đối với nàng mà nói là chuyện tốt.
Buổi sáng có rất ít khách hàng nên nàng có nhiều thời gian để giới thiệu Hoài Sơn dại với chủ quán
Quả nhiên, vị trung niên thanh sam sau khi mở cửa y quán Quảng Ký, liền cười híp mắt chủ động đi tới cùng nàng chào hỏi.
“Bỉ nhân họ Ngô, là chưởng quỹ hiệu thuốc Quảng Ký, vị tiểu nương tử và tiểu ca nhi này có chuyện gì không?”
Mộc Cẩm cười yếu ớt thi lễ, nàng còn cố ý không có tiêu chuẩn như vậy, nhưng cũng làm cho vị trung niên áo xanh này sửng sốt một chút.
“Ai......!Tiểu nương tử không cần khách khí như thế! "
Hoàn hồn lại hắn liền hối hận, lễ của vị tiểu nương tử này hắn sợ là không có tư cách nhận a!
Mộc Cẩm cũng không hiểu nổi.
Chưởng quỹ y quán Quảng Ký nào cũng đều ôn hòa hữu lễ như vậy sao?
Chính sự quan trọng hơn!
Mộc Cẩm cười nhạt, tự nhiên hào phóng nói:
"xin chào Ngô chưởng quỹ.
Tỷ đệ chúng ta tới bán dược liệu.”
Ngô chưởng quỹ ôn hòa nở nụ cười, lập tức nói:
"Y quán Quảng Ký của chúng ta luôn hoan nghênh đồng hương các thân nhân đến bán dược liệu, mau vào nói chuyện!"
Tiếp theo liền giúp Mộc Cẩm xách giỏ trúc chứa những miếng Hoài Sơn vào y quán.
Sau khi bắt tay cân nhắc trọng lượng, Ngô chưởng quỹ lại sửng sốt một chút, còn không nhẹ.
Bình thường đến y quán Quảng Ký bán dược liệu cũng không có lượng lớn như vậy.
Cũng không biết trong giỏ trúc này chứa dược liệu gì, hắn mặc dù cách một tầng quần áo, cũng không ngửi ra được mùi.
Chỉ là sau khi hắn ngửi qua mùi, lại không phân biệt được rốt cuộc là loại dược liệu nào.
Không khỏi cảm thấy tò mò và mong đợi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...