Nông Gia Độc Phi​


Đồ vật mà hôm nay bọn họ muốn mua thật sự rất nhiều, trước tiên là giúp Lăng Kính Hàn bốc thuốc chữa bệnh, còn muốn đi tới cửa hàng mua cuốc, xẻng, dao phay cùng một số nông cụ và đồ dùng làm bếp khác, lương thực, dầu, muối, tương giấm trong nhà cũng không còn được bao nhiêu cho nên cũng phải đến cửa hàng gia vị mua trong trấn mua thêm một ít, Lăng Kính Hiên cũng muốn mua thêm cho chính mình cùng hai tiểu bánh bao một ít quần áo, giầy và những đồ dùng sinh hoạt cần thiết khác cho cuộc sống hàng ngày, những thứ này đều đã được ba cha con họ thương lượng và có được sự đồng ý của Đại bánh bao, tuy rằng lúc nói đến việc sẽ đến cửa hàng mua quần áo và giầy thì bánh bao nhỏ kia rất miễn cưỡng mà đồng ý.

"Cái gì? Ba mươi văn? Mắc như vậy sao?"
Thời điểm ba cha con bọn họ đi đến cửa hàng bán quần áo, lúc Đại bánh bao vừa nghe quần áo dùng để mặc vào mùa hè lại có giá là ba mươi văn một bộ, nháy mắt nhóc liền nghẹn đỏ cả mặt, hai cánh ta nhỏ gầy, gắt gao nắm chặt túi tiền cũ nát, làm cho chưởng quầy cùng tiểu nhị và tất cả các khách hàng đang mua đồ xung quanh tập thể trợn mắt há hốc mồn mà nhìn vào bọn họ, khiến cho Lăng Kính Hiên đang đứng bên cạnh nhóc trực tiếp khóc không ra nước mắt, bánh bao nhỏ à, tiền mà chúng ta cực khổ kiếm được nếu không mang ra xài thì không lẽ con tính đem về nhà để dành hết sao?
"Khụ khụ.

.

Tiểu Văn à, ba mươi văn một bộ cũng không tính là mắc lắm đâu, con nhìn xem này, đều đã may sẵn hết rồi, mua xong là có thể trực tiếp mặc lên người luôn nha.

"
Khi nói chuyện, ánh mắt Lăng Kính Hiên như có như không mà lướt qua những người khách xung quanh, bọn họ đến bây giờ mới kịp lấy lại tinh thần, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ vào nhóm người Lăng Kính Hiên, làm cho khuôn mặt của Đại bánh bao không nhịn được mà đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng.

.

Nhóc liếc mắt ngó vào bộ quần áo nhỏ nhắn đang nằm trên tay cha của mình, nghĩ đến một bộ như thế tốn đến ba mươi văn tiền thì nhóc như thế nào cũng không đồng ý.


"Ừm.

.

vị tiểu khách quan này nếu như cảm thấy trang phục may sẵn quá đắt thì có thể xem vải vóc phía bên này đi, loại vải bông này chỉ tốn có mười văn tiền một thước thôi, dựa vào dáng người của các vị thì một thước thì có thể làm ra một bộ quần áo rồi, có khi còn dư ra nữa ấy chứ.

"
Chưởng quầy cũng là một người linh hoạt, sau khi lấy lại tinh thần thì nhanh tay lấy qua một khúc vải bông màu xanh lá, ánh mắt của Đại bánh bao lập tức sáng ngời, lúc muốn há mồm đồng ý mua thì Lăng Kính Hiên vội vàng ngăn cản lại: "Không được nha, Tiểu Văn, cha của con cũng không biết làm quần áo đâu, chúng ta vẫn nên mua quần áo làm sẵn đi thôi.

"
Bảo hắn cầm kim may đồ? Đừng có mà nói giỡn vậy chứ, tính luôn cả kiếp trước lẫn kiếp này thì Lăng Kính Hiên cũng chỉ cầm qua kim may vết thương cùng với ngân châm dùng để châm cứu mà thôi nha.

"Nhưng mà giá của vải dệt rẻ hơn rất nhiều nha, một thước thì đã có thể làm được một bộ quần áo rồi.

"

Đại bánh bao vẫn không muốn bỏ cuộc, tầm mắt của nhóc dắn chặt vào cây vải xanh kia không di chuyển dù chỉ một chút, quần áo may sẵn ba mươi văn một bộ lận nha, cùng là số tiền đó lại có thể mua tới ba thước vải, làm ra được ba bộ quần áo nha.

"Không được nha Tiểu Văn, con nghe cha nói đây này, vải dệt tuy rằng rẻ thật nhưng nó cũng chưa được may thành quần áo nha, mua về rồi cũng không thể mặc liền được, cha lại không biết may quần áo nha, cho nên chúng ta chỉ có thể nhờ bà bà của con may dùm mà thôi, nhưng hiện tại lại đang là thời gian thu hoạch, con nhẫn tâm để cho bà bà của con ban ngày bận việc ngoài ruộng, buổi tối còn phải thức khuya giúp chúng ta may quần áo sao? Lại nói, quá mấy ngày nữa cha còn muốn đưa bọn con đi trường tư thục đọc sách, đến lúc đó không có bộ quần áo nào mặc nên hồn thì phải làm sao?"
Dù cho có nói gì thì hắn cũng sẽ không đồng ý cho Đại bánh bao mua một cây vải dệt chua may về nhà.

"Kia.

.

được rồi.

"
Sau khi nhìn cha của mình nửa ngày trời, sau đó lại xoay đầu nhìn đám người xung quanh vẫn luôn chú ý vào họ thì Đại bánh bao khẽ cắn môi, cuối cùng gật đầu, tuy là nhóc keo kiệt thật, nhưng cũng thật thương gia gia cùng bà bà luôn bận rộn cực nhọc, nhóc không đành lòng tăng thêm gánh nặng cho bọn họ nữa.

Lăng Kính Hiên không nhịn được mà thở phảo nhẹ nhõm, hắn đứng dậy nói với chưởng quầy: "Làm phiền ngài dựa theo bộ dáng của chúng ta mà lấy quần áo hợp người một chút, người lớn thì lấy hai bộ, đứa nhỏ thì bốn bộ, giầy vải thì đi theo nguyên bộ luôn, sau đó lại cho chúng ta thêm một cây vải bông.


"
Chỗ tốt duy nhất của quần áo ở cổ đại đó là không cần phối đồ với nhau, đều là may theo nguyên bộ, điều này cũng phù hợp với sở thích của Lăng Kính Hiên.

"Được rồi, làm phiền khách quan chờ một chút nha.

"
Chưởng quầy vừa nghe Lăng Kính Hiên nói xong thì trong lòng hết sức vui mừng, vội vàng xoay người gọi tiểu nhị đi chuẩn bị đồ cho khách, Đại bánh bao không nhịn được xụ mặt, tay nhỏ kéo kéo góc áo của Lăng Kính Hiên: "Không phải chúng ta đã nói là chỉ mua cho mỗi người một bộ sao? Còn có loại vải bông trắng kia, cha mua chúng nhiều như vậy để làm gì nha?"
Đại bánh bao cũng sĩ diện, cho nên chờ đến khi Lăng Kính Hiên cúi người xuống thì nhóc mới áp sát vào tai của hắn nhỏ giọng nói, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào của nhóc chu chu lên cao, chứng tỏ hiện giờ nhóc đang rất bất mãn.

"Dù sao chúng ta cũng phải tắm rửa thay đồ mà phải không? Dù sao thì sớm hay muộn chúng ta đều phải mua thì không bằng bây giờ chúng ta cứ mua đi, còn vải bông trắng kia là dùng để bao miệng bình đựng mức trái cây nha, ngày mai chúng ta cần phải bán một trăm bình mức trái cây lận đó, trong nhà chúng ta làm sao có nhiều vải lẻ như vậy nha? Tiểu Văn à, những khoảng tiền này chúng ta không nên tính toán vào nha.

"
Mặc kệ nhóc con nhà hắn có bao nhiêu bắt bẻ thì Lăng Kính Hiên y cũng có muôn vàn cách thuyết phục nhóc, nếu một người trưởng thành như y mà không đối phó nổi với một nhóc con mới năm tuổi đầu thì kiếp trước y làm sao lăn lộn được trong thế giới ngầm kia lâu như vậy.

Đại bánh bao nghe thấy thế, có bất mãn đến đâu đi nữa cũng không thể không bỉu môi chấp nhận được, nhóc chỉ có thể không ngừng cố gắng tự nhủ với chính mình là không được nghĩ tới những khoảng tiền phải tiêu pha kia nữa, nhưng mà trong nháy mắt nhóc lại đột nhiên nhớ tới điều gì đó, tầm mắt của nhóc thật cẩn thận mà ngó ngó Lăng Kính Hiên một hồi, qua một lát lâu sau mới thử nói: "Người kia dường như là cũng không có quần áo để mặc, hay là chúng ta mua cho y một bộ được không cha?"
Sau khi nói xong thì nhóc ngay lập tức hối hận xanh ruột, hận không thể tự cắn đứt đầu lưỡi của chính mình luôn, sao chính mình có thể ngốc đến như vậy chứ, lỡ như mà cha.

.


Lăng Kính Hiên ngẩn ra, ngay sau đó hắn liền nhìn thấy bộ dáng hối hận của bánh bao nhỏ nhà mình, thì liền nhịn không được mà bật cười xoa xoa đầu của nhóc, tình cảm cha con ruột thịt, không cần biết là trong lòng của nhóc con này chứa bao nhiêu sự oán hận đối với người kia, nhưng mà rốt cuộc nhóc vẫn đem người đàn ông kia để vào lòng không phải sao?
"Đã để khách quan đợi lâu rồi, quần áo của người lớn là năm mươi văn một bộ, bốn bộ là hai trăm văn, quần áo của trẻ con là ba mươi văn một bộ, bốn bộ là một trăm hai mươi văn, cây vải bông trắng này là ba trăm văn một cây, còn giầy là của cửa tiệm tặng không cho các ngài, của ngài tổng cộng là sáu trăm hai mươi văn tiền tất cả.

"
Cuối cùng của cuối cùng thì Lăng Kính Hiên vẫn bỏ tiền ra mua hai bộ quần áo cho người đàn ông kia, lúc trả tiền thì vẻ mặt của Đại bánh bao cực kỳ đau lòng, so với nhóc thì Tiểu bánh bao vô tư hơn nhiều, trong lòng của đứa nhỏ này rất chờ mong quần áo mới của chính mình, Lăng Kính Hiên nhờ chưởng quầy đem quần áo đã được đóng gói kỹ càng đến khu chợ cá, còn chính mình thì tay không dắt theo hai tiểu bánh bao rời khỏi của hàng quần áo.

"Đừng đếm nữa, cha kiếm tiền còn không phải cho chúng ra tiêu xài hay sao? Những khoảng tiền này con không được tính.

"
Thấy Đại bánh bao đang không ngừng đếm tới đếm lui số tiền còn dư trong túi, hiện tại bọn họ còn dư lại một lượng bạc cùng bốn đồng tiền lớn, Lăng Kính Hiên không nhịn được mà bất đắc dĩ lắc đầu, hắn đã chọn mua những món đồ rẻ nhất rồi, nhưng mà người cổ đại cũng thật là có thú vui lạ lùng, quần áo làm từ những loại vải thô chắc chắn thì lại có giá rất vừa phải, thậm chí có cái còn rất rẻ, còn những loại quần áo làm từ tơ lục, gấm vóc chỉ cần kéo nhẹ liền đứt thì lại có giá đắt đến biến thái luôn, sau khi so sánh qua một phen thì Lăng Kính Hiên y thà chọn mặc vải bông còn hơn, vừa hút mồ hôi lại còn giúp thoáng khí, thoải mái hơn rất nhiều.

"Con biết, ta chỉ là đang đau lòng một chút mà thôi.

"
Đem đồng tiền lớn thả lại vào túi, Lăng Kính Hiên rầu rĩ nói, Lăng Kính Hiên thấy như vậy thì cũng không biết phải nói gì cho tốt nữa, có một số việc cần dựa vào thời gian để chậm rãi mà thay đổi, hắn cũng không thể yêu cầu quá cao đối với nhóc con này được, không khéo sẽ có tác dụng ngược lại mất.

Sau đó ba cha con họ lại đi dạo tiệm đồ nghề, tiệm tạp hóa, rõ ràng trên người bỏ họ có đủ tiền, nhưng mà mặc kệ Lăng Kính Hiên nói như thế nào đi nữa thì Đại bánh bao cũng không nhả tiền ra, đồ vật muốn mua trước tiên phải căn cứ vào giá tiền có rẻ hay không đã, lúc bọn họ đi đến trước cửa tiệm thuốc, khi Lăng Kính Hiên nhìn thấy nụ cười tràn đầy sự thỏa mãn của hai tiểu bánh bao nhỏ gầy nhà mình, trong lòng hắn âm thầm thề rằng một ngày nào đó hắn sẽ đem hai tiểu bánh bao nhỏ của mình nuôi thành hai tiểu bánh bao siêu cấp mập mạp trắng hồng, phải cưng chiều bọn họ thành hai tiểu thiếu gia ăn chơi trác tán mới được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui