Đàm đại nương gật đầu: "Đúng vậy, làm thành dưa chua là tốt nhất, có thể để được rất lâu, cả nhà chúng ta ăn mấy tháng cũng không vấn đề gì.
"
Mẹ đẻ của Đàm đại nương trước kia ở nhà chuyên làm dưa muối, hương vị cũng khá ngon, bà đã học được một chút.
Ở huyện Bình Dương này, thường thì người ta dùng tỏi hè, măng đông để làm dưa muối, nhưng Đàm đại nương là người rất có thiên phú trong việc làm dưa, đối với bà, vạn vật đều có thể muối được.
Trước đây, nhà nghèo, ngay cả lá rau cũng không có, ngoài làm chút ớt băm ra thì cũng chẳng có gì để bà làm dưa cả.
Lão Đàm nghe thấy thì thấy cũng được, cười nói: "Được đấy, được đấy, cứ làm dưa theo như lời bà nói đi.
"
"Được!" Đàm đại nương cười rồi đứng dậy, coi như đã định rồi, nhưng rất nhanh, khuôn mặt bà lại toàn vẻ lo âu: “Nhưng mà, ông ơi, nhà không còn muối thô gì cả, muối thô đắt lắm.
"
Lão Đàm tính toán xem nhà mình còn bao nhiêu bạc, nói: "Không gấp, chúng ta vẫn còn chút bạc, mua chút muối thì không vấn đề gì, lúc đó mua muối hạt, làm dưa muối chắc chắn ngon hơn.
"
Nhà ông trước nghèo, cũng toàn là nhà hàng xóm họ Hứa trước đây cho chút muối thô, chứ muối hạt thì chưa từng đụng tới.
"Vậy thì tốt quá rồi.
"
Đàm đại nương mặt mày hớn hở.
Lúc này, rau của Đàm Nhất Lưỡng cũng đã rửa xong.
Đàm đại nương đứng dậy đi nấu ăn.
Lão Đàm và Đàm Nhị Tiền lại ra ngoài vườn, hái thêm vài quả bí đao về.
Tứ Lang Ngũ Lang chẳng biết gì cả, vẫn đang chơi đất sét ngoài sân.
Đàm Tam Nguyên vẫn phụ trách chăm sóc muội muội.
Gần đây hắn phát hiện muội muội này có hơi kỳ lạ, kỳ lạ chỗ nào ư? Đó là bé con thường hay cười?
Nhưng nhìn kỹ lại thì lại chẳng thấy nụ cười đâu cả.
Tóm lại, muội muội này tuyệt đối không phải người bình thường.
Hắn khẳng định trong lòng, sau đó lại cẩn thận đắp chăn nhỏ lên cho bé con.
Thấy mặt bé con đỏ hồng hồng, lại sợ bé con nóng, hắn cầm quạt phe phẩy vài cái.
Tuy nhà lão Đàm con trai đông, nhưng từ trước tới nay luôn phân công rõ ràng, huynh đệ hoà thuận đến mức đáng ngưỡng mộ.
Ngoài mấy đứa trẻ này ngoan ngoãn ra, cũng là do lão Đàm và Đàm đại nương dạy dỗ.
Mà nhà lý trưởng lại loạn cả lên, mấy đứa trẻ vì tối hôm qua không được ăn thịt, cứ khóc lóc om sòm.
"Mẹ, mẹ, mau trả thịt cho con, trả thịt cho con!"
Thịt rơi xuống đất thì vốn còn có thể rửa rồi ăn.
Nhưng đêm qua con chó nuôi trong nhà động tác quá nhanh, mấy miếng mấy miếng đã ăn sạch cả rồi.
Thế là, mấy đứa trẻ đó ngay cả tí vụn thịt cũng chẳng ăn được.
Lưu thị vốn đã bị thương ở mắt, người cũng không thoải mái, nhẫn nại tính tình khuyên:
"Qua vài hôm nữa mẹ đi mua chút thịt cho các con ăn được không?"
"Không được, không được, bọn con muốn ăn ngay bây giờ.
"
"Đúng vậy, đúng vậy, bọn con muốn ăn ngay bây giờ.
"
Hai đứa trẻ này, một đứa tên Chu Đại, một đứa tên Chu Nhị, bình thường rất là bá đạo, trong thôn thích bắt nạt Đàm Nhị Tiền nhất chính là chúng.
Vốn dĩ ăn hay không ăn thịt cũng không quan trọng như vậy, nhưng Đàm Nhị Tiền ăn được, chúng không ăn được, thì tuyệt đối không được, cho nên mới cứ làm ầm lên đòi Lưu thị nhất định phải có thịt cho chúng ăn.
Lưu thị bị chúng làm ồn đến chóng cả mặt, quát: "Bây giờ mẹ lấy đâu ra thịt cho các con? Các con muốn ăn thịt của mẹ à?!"
Chu Đại Chu Nhị nhìn nhau một cái rồi nói:
"Mẹ, lên núi đi, trên núi có lợn rừng, Đàm Nhất Lưỡng đó chính là bắt lợn rừng trên núi về đấy!"
Lưu thị chỉ thấy hai đứa con này điên rồi:
“Lợn rừng gì cơ, lợn rừng của các con dễ bắt thế à? Không khéo mất mạng đấy!"
Chu Đại Chu Nhị lại khóc oà lên:
“Mẹ, mẹ vô dụng, mẹ thật vô dụng, nhà họ Đàm bắt được lợn rừng, sao mẹ không được?!"
Lưu thị là người hiếu thắng, nghe câu này thì không chịu nổi nhất:
“Các con nói gì? Mẹ vô dụng? Mẹ nói cho các con biết, trước kia mẹ toàn dùng tay không giết lợn đấy!"
"Vậy thì mẹ đi bắt lợn rừng đi!"
Chu Đại Chu Nhị đồng thanh nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...