Phần sau của cuộc trò chuyện, Kỷ Linh không nghe tiếp nữa.
Cậu nhìn chằm chằm con dao trong tay mình, bước về phòng.
Đúng lúc ấy Từ Thao Nhạc cúp máy, thấy Kỷ Linh về, anh ta lại tiếp tục kéo cậu qua tâm sự chẳng hề khách sáo.
Thật ra Kỷ Linh đã trướng bụng lắm rồi, nhưng cậu vẫn ăn hết đĩa bánh tart cá hồi.
Cậu không biết lúc nghe Từ Thao Nhạc thì mình nên làm gì, xem điện thoại thì bất lịch sự, nhưng Kỷ Linh không muốn nhìn thẳng mắt anh ta.
Bánh tart cá hồi rất đẹp mắt, nhưng Kỷ Linh mới ăn miếng đầu tiên đã thấy tanh một cách khó chịu.
Lưỡi dao dính một ít vụn thịt cá, Kỷ Linh xem qua thấy màu sắc hơi xỉn, hẳn thịt cá đã không còn tươi nữa.
Khi Tùy Xán Nùng bước vào, anh thấy Kỷ Linh đang cụp mắt thất thần nhìn đăm đăm con dao trong lặng lẽ.
Tùy Xán Nùng hơi hoảng.
Anh khựng lại, đầu tiên ngồi xuống bên cạnh Kỷ Linh, sau đó nhấc ấm trà lên rót cho mình một tách hồng trà.
Lúc đặt ấm trà xuống, Tùy Xán Nùng bình tĩnh đẩy nhẹ con dao trước mắt Kỷ Linh, xoay đuôi dao về phía Kỷ Linh còn lưỡi dao nhắm hướng mình.
Kỷ Linh ngước lên nhìn Tùy Xán Nùng, hơi khó hiểu.
Tùy Xán Nùng nói: “À, anh vô tình huých phải.”
Kỷ Linh chỉ đáp “Ừ” thật khẽ, cũng không nghĩ nhiều.
Tùy Xán Nùng nhấp hai ngụm trà, ra chiều thản nhiên nói: “Thanh toán xong rồi, đi thôi.”
Từ Thao Nhạc với Lương Quyên đã đi trước bọn họ, cười nói cùng rời khỏi phòng.
Kỷ Linh chậm chạp mặc áo khoác, Tùy Xán Nùng đứng cạnh kiên nhẫn đợi cậu.
Kỷ Linh kéo khóa áo khoác lên, phát hiện Tùy Xán Nùng đứng bên cạnh đang bật cười nhìn mình.
Tùy Xán Nùng nói: “Em thích ăn bánh scone mà đúng không, vừa nãy anh đã hỏi phục vụ rồi, có thể gọi thêm bên ngoài, anh đặt thêm cho em hai phần vị đậu đỏ, lát nữa em có thể mang về nhà ăn.”
Kỷ Linh chớp mắt, nói: “Em cảm ơn.”
Tùy Xán Nùng hỏi: “Thế thầy Tiểu Kỷ đừng buồn nữa nhé, được không?”
Kỷ Linh: “…Em đâu có buồn.”
Tùy Xán Nùng: “Đúng rồi đúng rồi, vừa nãy không buồn, chỉ là hồi trưa mới ăn hết nguyên con cá nướng với anh mà giờ lại lẳng lặng ăn thêm hai miếng bánh scone nữa thôi.”
Kỷ Linh khựng người giây lát, cậu nói chắc chắn: “Bởi vì bánh scone ăn rất ngon.”
Tùy Xán Nùng nhìn thẳng vào mắt cậu, anh cười, nói: “Ừm, anh biết rồi.”
Tùy Xán Nùng phát hiện tuy phần lớn thời gian Kỷ Linh luôn ở trong trạng thái không cảm xúc, nhưng thực chất chỉ cần quan sát kĩ sẽ biết cậu vốn dĩ là người viết hết tình cảm lên mặt.
Ví như bây giờ, Kỷ Linh ôm túi giấy đựng bánh scone, ngoài mặt không để lộ tâm trạng nhưng đôi mắt cậu đã sáng ngời.
Đợi hai người ra khỏi phòng, Từ Thao Nhạc với Lương Quyên đã đứng đợi bên ngoài cửa được một lúc.
Hình như hai người họ đang nói chuyện về người yêu của Lương Quyên, thấy Tùy Xán Nùng đi ra, Từ Thao Nhạc nói: “Tiến sĩ Lương mau lẹ quá, năm nay tôi với cậu đều phải cố gắng thôi, ít nhất năm sau gặp lại cả hai chúng ta đều không thể vẫn còn ế được…”
Tùy Xán Nùng thực sự rất muốn bịt miệng Từ Thao Nhạc lại.
Như một bản năng, anh quay sang nhìn Kỷ Linh bên cạnh, thấy Kỷ Linh cúi đầu, đang thất thần quan sát rìa túi giấy hình răng cưa.
Tùy Xán Nùng nhíu mày khẽ đến mức khó lòng phát hiện ra.
Kỷ Linh đang đo chiều dài miệng túi bằng ánh mắt, vì đây là một đường cong bất quy tắc nên cậu cũng không thể đưa ra một dự đoán chuẩn xác được.
Cậu nghĩ kích cỡ của miệng túi sẽ vào khoảng năm đến tám centimet.
Ngay sau đó, Kỷ Linh cảm giác Tùy Xán Nùng bỗng choàng lấy vai mình.
Cậu loạng choạng, nhận ra Tùy Xán Nùng vừa kéo mình vào lòng.
“Chắc tôi không cần cố gắng nữa đâu.” Cậu nghe Tùy Xán Nùng cười nói, “Cậu phải tự nỗ lực thôi.”
Bầu không khí lặng ngắt, Kỷ Linh bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Tùy Xán Nùng.
Từ Thao Nhạc cũng muộn màng hiểu ra, anh ta trợn tròn mắt với vẻ không thể tin nổi.
Lương Quyên thẳng tay kéo Từ Thao Nhạc về sau, cô vừa vẫy tay với Kỷ Linh vừa cười nói với Tùy Xán Nùng: “Hai người đi trước đi, để tôi từ từ giải thích cho cậu ta.”
Sau khi về đến nhà, Kỷ Linh cất bánh scone vào tủ lạnh.
Cậu nghiêm túc tự phân chia, quyết định tối nay ăn nửa cái, sáng sớm ngày mai ăn một cái, tối mai ăn nốt nửa cái còn lại.
Túi đựng bánh xinh quá Kỷ Linh không nỡ vứt đi, vì vậy cậu gấp túi giấy lại, đặt bên trên tủ lạnh.
Kỷ Linh vẫn chưa hiểu cuộc trò chuyện của Lương Quyên và Tùy Xán Nùng ở ngoài hành lang.
Cậu nhận ra sở dĩ hôm Halloween Tùy Xán Nùng vội vàng chủ động ngỏ ý hẹn hò với mình là vì một nguyên do nào đó mà cậu không biết.
Tối hôm Halloween ấy, Kỷ Linh đúng là đã bị niềm vui choán hết lý trí rồi.
Giờ nhớ lại, trước khi hai người ở bên nhau, ngoại trừ cái lần dốc hết can đảm để nói với Tùy Xán Nùng rất mình rất muốn hẹn hò ra thì cậu chưa có hành động theo đuổi to gan nào, phần lớn thời gian cậu đều chỉ dè chừng thăm dò trong phạm vi bạn bè.
Nếu nghĩ như vậy thì ngày ấy Tùy Xán Nùng nói muốn quen cậu quả tình là một chuyện hết sức đột ngột.
Kỷ Linh hơi mông lung.
Nhưng rõ ràng Tùy Xán Nùng là người rất tốt.
Anh nhìn ra cậu ăn nhiều bánh scone là vì không vui, anh cũng thoải mái thừa nhận cậu là bạn trai anh trước mặt bạn bè.
Kỷ Linh cho rằng mình không nên nghĩ nhiều nữa, cũng không nên hoài nghi Tùy Xán Nùng.
Hiện giờ hai người họ có thể xem là người yêu, tuy thời hạn chỉ có ba tháng thôi mà đã mười hai ngày trôi qua mất rồi, nhưng Kỷ Linh vẫn thấy mình cần phải trân trọng khoảng thời gian này, nắm chắc cơ hội hiện tại.
Dạo này Tùy Xán Nùng rất thích ghé qua phòng Kỷ Linh.
Phòng Tùy Xán Nùng có thể gọi là một cái chợ chim cá cây hoa, mà phong cách phòng của Kỷ Linh cũng rất rõ ràng, đơn giản, sạch sẽ, nửa trên tường dán công thức vật lý, nửa còn lại dán áp phích khoa học mà học sinh sáng tạo.
Hôm nay lúc Tùy Xán Nùng vào thì Kỷ Linh không có ở đây, trong phòng có hai bạn nhỏ thân quen Sherry và Cindy.
Tùy Xán Nùng nhìn hai cô bé hí hoáy viết lách, không thể không hỏi: “Công thức dán ngay trên tường đây này, sao hai đứa tính toán vất vả thế?”
Cindy rất tức tối: “Tại sao cho chúng em công thức là nhất thiết chúng em phải làm được bài ạ?”
Sherry càng tức tối hơn: “Đúng đúng, giờ chúng em cho thầy công thức, thầy làm bài cho chúng em xem nhé?”
Thời gian đầu hai cô nhóc này còn thầy Tùy nọ thầy Tùy kia, giờ quen thân rồi giọng điệu nói chuyện với Tùy Xán Nùng ít nhiều có phần sỗ sàng.
Nhưng Tùy Xán Nùng không so đo với hai em, bởi vì anh thấy Kỷ Linh đang ôm một xấp bài mới in bước vào phòng.
Tùy Xán Nùng đứng dậy vẫy tay với Kỷ Linh, nói: “Thầy Kỷ ơi đến đây đi, mau tới cứu ba học sinh đau khổ bị lực hướng tâm vây hãmchúng em với.”
Tùy Xán Nùng thấy vành tai Kỷ Linh ửng hồng.
Lúc giảng bài, Kỷ Linh cố nói thật chậm, vừa chuyên tâm vừa dịu dàng.
Cậu vẽ hai vòng tròn trên giấy nháp tượng trưng cho hai hành tinh, kiên nhẫn giải thích cho bọn họ về quan hệ lực hấp dẫn giữa các hành tinh.
Nhìn hai vòng tròn kia, Tùy Xán Nùng cảm giác lòng mình nóng ran.
Lúc Kỷ Linh đi đóng cửa sổ Tùy Xán Nùng cũng đi theo đóng cùng, cậu lau bảng Tùy Xán Nùng cũng đi theo lau phụ, cuối cùng Kỷ Linh lên xe Tùy Xán Nùng cũng đi theo qua bên ghế phụ, mở cửa xe ra giúp cậu.
Kỷ Linh hơi ngượng: “Vẫn đang ở trường mà, anh đừng làm thế.”
Tùy Xán Nùng đáp rất vô tội: “Anh không cố ý đâu, thật đấy, tại có lực hướng tâm cứ hút anh tới gần em thôi, anh cũng đâu có muốn thế.”
Kỷ Linh hơi do dự, cậu nghiêm túc giải thích cho Tùy Xán Nùng: “Thật ra lực hướng tâm chỉ sinh ra khi một vật chuyển động theo quỹ đạo cong thôi, nên là ——”
Cậu không nói nốt nửa sau, bởi vì Tùy Xán Nùng bỗng hơi hạ mình xuống thơm chóc lên má cậu, rất nhanh, rất nhẹ.
“Vậy à.” Tùy Xán Nùng nghĩ ngợi, “Thế anh tạm thời đặt tên cho nó là “lực hấp dẫn đến từ thầy Tiểu Kỷ” nhé.”
Lúc lái xe, tâm trạng Tùy Xán Nùng tốt hơn bao giờ hết.
Nhưng khi dừng xe trước cửa nhà Kỷ Linh, Kỷ Linh lại không xuống xe ngay.
Kỷ Linh hỏi Tùy Xán Nùng: “Kỳ nghỉ Giáng Sinh anh có bận việc gì không?”
Kỳ nghỉ Giáng Sinh ở trường quốc tế thường bắt đầu từ giữa tháng mười hai kéo dài đến qua Tết Nguyên Đán, có thể coi là một kì nghỉ dài hạn vô cùng thoải mái.
“Giáng Sinh à… Chắc không có việc gì đâu.” Tùy Xán Nùng nghĩ, lại hỏi, “Chắc sẽ qua thăm bố mẹ, sao thế?”
Kỷ Linh còn chưa kịp nói gì, Tùy Xán Nùng đã cười hỏi: “Em muốn đi hẹn hò à? Anh có thể để trống hai ngày cho em.”
Kỷ Linh cũng không tỏ ra mừng rỡ, cậu yên lặng một thoáng rồi hỏi: “Chỉ trống được hai ngày thôi à?”
Tùy Xán Nùng sửng sốt: “Em định làm gì?”
Kỷ Linh không nói gì, cậu nhìn thẳng vào mắt Tùy Xán Nùng giây lát, sau đó bỗng ngước lên hôn nhẹ lên môi Tùy Xán Nùng, dịu dàng và thân mật.
“Giáng Sinh có tổng cộng hai mươi ngày nghỉ.” Kỷ Linh nói thật nhẹ nhàng, “Ba ngày anh đi thăm bố mẹ, một tuần để lại cho anh, còn lại mười ngày anh cho em hết được không?”
Nụ hôn của Kỷ Linh đột ngột quá làm Tùy Xán Nùng chưa kịp thở lại bình tĩnh, não cũng như ngừng hoạt động.
“…Được thì được.” Một lát sau Tùy Xán Nùng mới đáp lại được bằng giọng khàn khàn.
Anh cười hỏi, “Nhưng em độc chiếm anh suốt tận mười ngày để làm chuyện gì quan trọng à?”
Kỷ Linh nói: “Sang Anh.”
Tùy Xán Nùng bất ngờ: “Sao lại sang Anh?”
Tùy Xán Nùng cũng đoán được lờ mờ rằng Kỷ Linh muốn đi du lịch, nhưng anh nghĩ mùa đông nếu đi du lịch thì thường sẽ đến những nơi nào ấm áp hơn chút.
Có điều Tùy Xán Nùng không biết, Kỷ Linh đã âm thầm lên kế hoạch này từ rất lâu rồi.
Kỷ Linh nhận ra theo đuổi một người không phải chỉ chăm chăm chiều theo và lấy lòng từ một phía, cậu mong Tùy Xán Nùng cũng có thể hiểu thêm về mình.
Anh là nơi Kỷ Linh đã sống gần bảy năm trời.
Thứ nhất, cậu có thể đảm nhiệm vai người dẫn đường một cách ổn thỏa; thứ hai, cậu có thể cho Tùy Xán Nùng biết thêm về thành phố mình từng sinh sống; cuối cùng, hai người có thể nhân tiện đón Giáng Sinh cùng nhau luôn.
Bầu không khí Giáng Sinh ở nước ngoài rõ rệt hơn trong nước rất nhiều, vào lễ Giáng Sinh có thể nắm tay nhau đi trên phố, nếu có tuyết rơi thì càng tốt, Kỷ Linh nghĩ chắc hẳn sẽ lãng mạn lắm.
Nhưng vì đã chiếm dụng nhiều ngày của Tùy Xán Nùng như thế nên cậu ngại trả lời rằng “Thì vì em muốn cho anh hiểu hơn về em thôi”.
Kỷ Linh đắn đo: “Tại tự dưng em muốn… muốn về nơi ngày trước mình tùng sinh sống, trường học của em này, những con đường em đã từng đi qua nữa, về thăm thú phong cảnh.”
Kỷ Linh thấy cái cớ của mình thật hoàn hảo, con người ta cũng thường hay nhớ về thời dĩ vãng, cậu nghĩ hẳn Tùy Xán Nùng sẽ hiểu tâm trạng ấy thôi.
Nhưng khi nhìn lên, Kỷ Linh lại phát hiện ra nụ cười của Tùy Xán Nùng bỗng phai dần..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...