Edit by Kiera
Tám giờ tối, Mạnh Phù Sinh về đến nhà, đã nhìn thấy Diêu Đinh đang bận rộn trong phòng bếp.
Nơi này đã từng là một ngôi nhà trống rỗng lạnh lẽo chỉ có hai màu trắng đen, vậy mà giờ đây lại được bài rất nhiều đồ đạt nhỏ lớn khác nhau, tóm lại lúc này đây nó trông giống bộ dáng một cái nhà hơn.
Lúc Diêu Đinh học bài sẽ thích bày đông tây đủ thứ nhỏ nhỏ trên bàn học, chẳng hạn thấy vở đẹp sẽ mua, mặc dù nhiều lúc cũng không cần tới nhưng đẹp thì mua thôi.
Thật sự khó tưởng tượng một cô gái nhỏ như vậy sau này lại biến thành bộ dạng nhợt nhạt đó.
"Anh về rồi à." Diêu Đinh mỉm cười quay đầu lại nhìn anh một cái, rồi tiếp tục nấu canh cà chua thịt bò.
Canh hầm sôi ùng ục ùng ục, hơi nóng không ngừng bốc lên, Diêu Đinh hơi luống cuống tay chân, đây là công thức cô mới vừa học được từ Lý Mạt nên đặt biệt nghiêm túc.
Mạnh Phù Sinh buông đồ trong tay xuống, cởi áo khoác ra, đứng ở sau lưng lặng lẽ nhìn cô, ngoài trời se lạnh, ánh sáng ấm áp trong nhà cùng với sương mù phủ đầy cửa sổ, mọi thứ đều như là món quà hoàn hảo tinh xảo lại mỏng manh, làm anh lại có chút hốt hoảng.
Bởi vì trong nhận thức của Mạnh Phù Sinh, anh không biết khái nhiệm "Nhà" là gì, anh chỉ có hai bàn tay trắng.
Có thể nói, tất cả những điều tốt đẹp trong cuộc đời của anh đều đến từ Diêu Đinh, anh không thể thiếu cô.
"Sao lại đứng mãi vậy? Có thể ăn cơm rồi." Diêu Đinh chuẩn bị chén đũa.
Mạnh Phù Sinh cầm lấy chén đũa trong tay cô rồi bảo cô ngồi xuống trước: "Về sau không cần làm như vậy nữa."
Anh không muốn để cô làm bất kỳ một công việc nhà nào.
"Em thích mà." Diêu Đinh múc cho anh một chén canh, hai người ăn ý với nhau nên những gì anh nói cô đều hiểu, cô biết anh không phải không thích mà là đau lòng cho cô.
Cô cũng đau lòng cho anh.
"Anh nếm thử cái này xem thế nào?"
Thịt bò hầm chưa mềm nên hơi dai nhưng Mạnh Phù Sinh vẫn gật đầu nói: "Ngon lắm."
"Thật sao? Hôm nay em mới vừa học đấy." Nói rồi tự mình nếm thứ, nhai hai cái cục thịt bò vẫn còn chưa đứt, cô mới ý thức được Mạnh Phù Sinh lừa mình.
"Gì chứ, rõ ràng thất bại như vậy mà." Giọng điệu có chút chán nản, nấu ăn vẫn khó quá đi.
Trong mắt Mạnh Phù Sinh tràn đầy ý cười: "Hương vị rất ngon."
Diêu Đinh nhẹ trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó lại đổ canh lại bật bếp: "Anh ăn cái khác trước đi, cái này để em hầm thêm nữa."
"Được." Như thế nào cũng được.
Vốn nên là "Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn."[1].
Nhưng dù là trước đây hay hiện tại, Diêu Đinh chỉ cần ở bên cạnh Mạnh Phù Sinh là luôn muốn trò chuyện với anh, cô không phải là người thích nói chuyện nhưng ở trước anh đề tài lại không ngừng hiện ra.
[1]: Khi ăn uống không bàn luận, khi đi ngủ cũng không nói chuyện
"Thiển Niệm giờ có khỏe không?"
"À, con bé hiện là sinh viên nghiên cứu, gần đây đang bận rộn chuẩn bị cho một cuộc triển lãm nghệ thuật."
"Thật tuyệt nhỉ." Diêu Đinh rất vui vẻ: "Thiển Niệm vẫn luôn nỗ lực vì những gì mình thích."
"Hôm nào các em hẹn gặp mặt đi." Mạnh Phù Sinh nhìn cô đột nhiên nhớ tới gì đó: "Cô gái mà em quen biết trong bữa tiệc tối hôm qua là bạn cùng lớp đại học với Thiển Niệm."
"Lâm Tiểu Ngư sao?" Diêu Đinh nghĩ chắc là tên này đi, cô không nhớ rõ lắm.
Trong đầu hiện ra vẻ ngoài đối lập của hai cô gái, cô thấy so với Thiển Niệm, diện mạo của Lâm Tiểu Ngư không giống một sinh viên cho lắm.
Phù Sinh gật đầu rồi ra hiệu cho cô mau mau ăn cơm đi, bây giờ cô quá gầy rồi.
"Họa sĩ là một ngành rất mệt mỏi, Thiển Niệm phải chú ý tới cơ thể mình nhiều hơn, còn nữa, em thật sự ngưỡng mộ các hoạ sĩ có thể vẽ được những cảnh vật mà họ nhìn thấy lên giấy, em còn nhớ rõ hồi cấp 3 chúng ta đã đi cùng với Thiển Niệm đi vẽ." Ánh mắt Diêu Đinh trở nên xa xăm, nhớ lại: "Khi đó em cảm thấy về sau Thiển Niệm nhất định sẽ trở thành một hoạ sĩ vô cùng tài giỏi."
Phù Sinh nghe cô nói, ngón tay chậm rãi cọ qua cọ lại ly nước, có chút đùa giỡn nói: "Xem ra so với chồng em, em vẫn quan tâm Thiển Niệm hơn."
Chồng? Diêu Đinh đột nhiên ý thức được hai này trước mình ở cục cảnh sát đã gọi người ta là chồng, tức khắc mặt đỏ tai hồng, ho nhẹ hai tiếng rồi nhẹ nhàng nói: "Chắc là canh hầm xong rồi, để em đi xem."
Thịt bò hầm mềm nhừ, mùi vị cũng đậm đà hơn, hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Càng về cuối càng nhiều tâm sự hơn, sau khi cơm nước xong xuôi, Mạnh Phù Sinh đi rửa bát còn Diêu Đinh thì ngồi trên sô pha lập tức nhìn thấy chiếc hộp anh đặt trên bàn trà.
"Đây là gì vậy?" Hộp đóng gói trông thật xinh đẹp.
Phòng bếp trong nhà là dạng mở, Mạnh Phù Sinh nhìn lại, hồi nãy vô nhà anh quên nói: "Chocolate."
Mặc dù buổi chiều bị Chu Yên Nhiên chọc cho tức chết đi được, nhưng dù tức thì thế nào, sau khi tan tầm cũng phải lái xe đi đến cửa hàng chocolate thủ công ngon nhất của Tỉnh Hoà, xếp hàng nửa tiếng mới mua được.
"Thật sao? Vẫn là thủ công chứ anh." Đôi mắt Diêu Đinh sáng ngời, nhìn tấm card giới thiệu trong hộp, cửa hàng của bọn họ chỉ bán một loại, hơn nữa mỗi người chỉ có thể được một hộp, bây giờ hình như các cửa hàng đều thích làm như vậy.
Hộp mở ra có 12 viên chocolate hình dạng khác nhau, cô thích nhất là ăn chocolate có vị ngọt, hơi đắng nhẹ mà lại không ngán.
Từ đó đến giờ Mạnh Phù Sinh không thích đồ ngọt, nên sau này những người bạn chơi với anh luôn tò mò không biết tại sao cho dù đi đến đâu anh cũng phải tra xem ở đó có cửa hàng chocolate nào ngon không, mua một đống rồi cũng không ăn, nhiều lần như vậy làm người ta nghi ngờ có phải anh muốn đổi nghề không.
"Cơm thì không ăn nhiều, bây giờ lại bắt đầu ăn đồ ăn vặt." Mạnh Phù Sinh rửa chén xong đi ra nhìn thấy mới chốc lát mà cô đã ăn ba viên, cau mày vươn tay lấy đi, giống như quản một đứa bé: "Không thể ăn."
Diêu Đinh trơ mắt nhìn anh lấy đi, có chút bất mãn ôm gối sô pha, ánh mắt cố định trên chiếc hộp trong tay anh.
Mạnh Phù Sinh tùy ý đặt sang một bên, rồi một tay bế cô lên, nhìn bộ dáng bất mãn của cô, không biết lý do gì anh lại thấy nó vô cùng hấp dẫn, cố ý nói: "Đi rửa mặt đi, ông xã đưa em đi ngủ."
Cái xưng hô này hơi bị ngại à nha, Diêu Đinh mím môi, đỏ mặt đấm nhẹ hai cái lên vai anh: "Anh để em xuống đi...!Em tự đi được mà."
Ai kia cười nhẹ một tiếng: "Anh ôm em đi nhanh hơn."
Nhanh? Nhanh hơn để làm gì.
Mạnh Phù Sinh hình như đã tắm rửa xong trước rồi lại đi vào thư phòng xử lý một số công việc, sau khi tắm rửa xong Diêu Đinh nằm trên giường, cô đang do dự không biết có nên mở miệng hỏi chuyện của Chu Yên Nhiên không.
Chỉ là lấy thân phận gì để hỏi? Bạn gái cũ hay là tình nhân? Cô không thể tìm ra được địa vị của mình, trong lòng lại cảm thấy hoảng sợ, nếu gặp lại vào ba năm trước, sẽ là tình huống giống vậy sao?
Nhưng nào có nhiều nếu như đến vậy, những chuyện linh tinh luôn hao tâm phí sức, giờ đây cô chỉ cảm thấy suy nghĩ đang dần dần mông lung, có chút mệt mỏi.
"A..." Vốn dĩ đã đi vào giấc ngủ, đột nhiên Diêu Đinh lại cảm giác được anh đang va chạm tiến vào.
"Tỉnh rồi sao? Làm nửa ngày rồi đấy."
Thân dưới đã sớm bị anh làm ướt, nhưng vẫn còn sưng tấy đau nhức: "Tối hôm qua...!Tối hôm qua không phải mới.."
Anh ăn chay lâu như vậy, ngay cả mỗi ngày làm cũng không đủ, một lần sao có thể thoả mãn chứ.
Bàn tay Mạnh Phù Sinh khô ráp lại ấm áp, vuốt ve bộ ngực mềm mại như chỉ cần véo một cái đã có thể nhỏ nước của cô, âm thanh khàn khàn nói: "Sao nơi này vẫn lớn như vậy hả?"
Lại dùng sức nắn rồi lại xoa, tương phản rõ ràng với vòng eo thon thỏ, trắng nõn lộ ra hồng hào, bị vuốt ve lắc qua lắc lại.
Diêu Đinh bị trướng đến khó chịu, hai chân cọ lên thắt lưng của anh, muốn khiến anh rút ra một chút: "Phù Sinh..."
Cô vẫn chặt đến muốn mệnh, Mạnh Phù Sinh hơi lui ra ngoài một chút sau đó lại dùng sức phá vỡ đâm vào nơi nhô lên sâu bên trong cô, thịt huyệt nhanh chóng quấn chặt lấy anh, từng đợt co rút rồi lại kết nối chặt chẽ với anh.
Điểm nhạy cảm bị lấn át, mật hoa thấm ướt cả khăn trải giường, tiếng rên rỉ của Diêu Đinh không nhịn được thoát ra, giống như một con mèo con.
"Nước thật nhiều." Mạnh Phù Sinh hôn lên môi cô, đi sâu vào bên trong, từng cái đâm càng tàn nhẫn hơn, mỗi lần đều ấn mạnh vào điểm mẫn cảm đó, thậm cố ý nghiền ép cọ xát ở chỗ đó, làm cho cả người ai đó đều tê dại.
Diêu Đinh bị thâm nhập có chút không chịu nổi, cắn lấy môi dưới của anh như trả thù, hừ nhẹ nói: "Anh nhẹ..
Một chút."
"Ưm -" Còn cắn dùng sức như vậy, nhưng ngược lại Mạnh Phù Sinh càng cắm mạnh hơn: "Không mạnh sao có đi vào bên trong?"
"Tiểu huyệt cắn anh chặt đến vậy, nhẹ như thế nào?" Hai tay nắm lấy đôi chân thon thả, không cho cô trốn, đâm ra đâm vào đến mức có thể mỗi lần cắm vào đều có thể nghe được tiếng nước.
"Anh đừng nói..
nữa mà." Mặt Diêu Đinh đỏ bừng, cả người bị làm đến tê dại, ý thức cũng càng ngày càng mất hồn, toàn thân rùng mình, hình như khoái cảm sắp đạt tới đỉnh rồi.
Nhưng Mạnh Phù Sinh cố tình vào lúc cô sắp ra lại rút lui, từng lớp thịt đỏ hồng mềm mại bám lấy anh như muốn giữ lại, khoái cảm sắp tới lại phải ngừng lại, Diêu Đinh sốt ruột nức nở: "Anh..
thật xấu."
Mạnh Phù Sinh bật cười, động tác thong thả mà ung dung, vừa xoa vuốt như có như không ở hoa huy*t, vừa cực kỳ kiên nhẫn hỏi cô: "Em gọi anh là gì?"
Anh duỗi tay vuốt tóc cô sang một bên, nhìn khuôn mặt đỏ bừng đang nhìn mình, tình dục viết đầy lên mặt, Diêu Đinh liếm liếm môi dưới, duỗi tay ôm lấy cổ anh: "Phù Sinh..
Cho em đi.."
"Gọi không đúng." Nói rồi đâm thật mạnh vào trong một cái rồi lại rút ra.
Diêu Đinh vừa tê vừa ngứa, nước mắt gần như rơi xuống, dục vọng như đang thiêu đốt cả người, sau khi hỗn loạn suy nghĩ, cô mới mở miệng khóc lóc gọi anh: "Ông xã.."
Thân dưới Mạnh Phù Sinh rốt cuộc cũng hạ xuống, toàn bộ đều cắm vào, vừa nặng vừa sâu nghiền áp điểm đó, cái miệng nhỏ của Diêu Đinh thở hổn hển, bàn tay ôm lấy bả vai anh càng chặt hơn, hoa huy*t phun ra rất nhiều mật dịch, tiểu huyệt nhanh chóng co rút lại, kẹp chặt cái thô cứng của anh, khoái cảm dường như đều dồn hết vào nơi đó.
Diêu Đinh thét chói tai cao trào: "Ông xã..
Đừng.."
Không tim không phổi chỉ lo bản thân thoải mái, gọi ông xã cũng vô dụng, Mạnh Phù Sinh bị cắn đến phát đau, nơi đó càng trướng hơn, anh bóp lấy eo cô không có kẽ hở, càng đẩy sâu vào bên trong hơn.
Diêu Đinh chỉ có thể bị động nuốt lấy anh, sau cơn cực khoái thân thể lại càng mẫm cảm nhiều nước thêm, nơi thô cứng vừa vào đã dụng tới tử cung, nơi đó giống như một cái miệng nhỏ, cái miệng nhỏ không ngừng run rẩy cắn lấy vật đang đâm vào, làm cho người ta mất trí, Diêu Đinh vặn vẹo eo muốn tránh né.
Mạnh Phù Sinh đỏ mắt, âm thanh nặng nè đè chặt cô: "Nghe lời, đừng nhúc nhích."
Quá sâu...!Sâu làm người tránh né nhưng mảnh mai lại làm người càng muốn chà đạp hơn, khoái cảm không ngừng chồng chất, đột nhiên vật đó phá vỡ cái miệng nhỏ, tiếng rên rỉ của Diêu Đinh cũng mất đi.
Nơi đó quá non, quá trơn, ướt nóng lại quá chặt, cả thân thể giờ đây có thể cảm nhận rõ ràng từng đường nét của vật thô cứng đó, đau đớn xen lẫn vui sướng cực độ, đuôi lông mày nhăn lại, mồ hôi làm ướt tóc, ai kia thở nhẹ: "Thật sâu...."
Mạnh Phù Sinh hô hấp nặng nề, hạ thân lại từng chút từng chút không ngừng hạ xuống, nhìn chằm chằm vào từng biểu hiện của cô.
Cô bị nhìn chằm chằm quay mặt đi, ẩn nhẫn không kêu ra tiếng.
"Xấu hổ cái gì? Kêu ra." Không thể không nói thể lực của anh thực sự quá tốt, Diêu Đinh nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, đã hơn một giờ rồi, cô càng mệt mỏi xin tha.
Ức chế không được ngâm nga rên rỉ, âm thanh càng lúc càng đứt quãng, cái cổ thon dài ngưỡng lên, nơi thô to của ai đó ra vào hoa huy*t mềm mại, đấu đá lung tung, cuối cùng trong cơn cực khoái, Mạnh Phù Sinh đè chặt thân thể, bắn tinh dịch đặc sệt vào nơi sâu nhất.
Ánh trăng dịu dàng, nhịp tim bình tĩnh lại, thậm chí còn vô thức nhớ lại dư vị lúc nãy.
"Phù Sinh..Anh đi ra đi, trướng quá.." Diêu Đinh nâng hông lên muốn anh đi ra.
Mạnh Phù Sinh lại ôm cô vào trong ngực, dường như đang cố ý chặn lại: "Chờ lát nữa."
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, bụng nhỏ bởi vì tinh dịch tràn đầy còn chôn ở bên trong mà hơi phồng lên, rất muốn tiết ra, Diêu Đinh vẫn muốn trốn.
"Em còn muốn làm nữa sao?" Nói xong ai đó liền dùng sức cắm hai cái, nơi đó lại một nữa khôi phục sự thô cứng, tới mức Diêu Đinh lập tức ngoan ngoãn, không dám lộn xộn nữa.
"Như vậy sẽ mang thai..." Nghĩ đến lần trước cũng không mang áo mưa.
"Không thích em bé sao?"
.......!
Dục vọng Mạnh Phù Sinh dường như không hề tắt đi, càng muốn dừng thì nó lại càng sung, nhưng sức chịu đựng của Diêu Đinh quá kém, anh nhất định mới chăm sóc mọi mặt của cô mới được, còn phải sửa lại thói quen da mặt mỏng trên giường nữa, sau đó lập kế hoạch dạy dỗ cô như thế nào.
Diêu Đinh không còn buồn ngủ, ý thức cũng trở nên tỉnh táo hơn, cô cuộn tròn trong lòng ngực của anh: "Phù Sinh, em vẫn luôn có một thắc mắc."
"Sao vậy?"
"Anh nghĩ 'chưa bao giờ có được' đau khổ hơn hay là 'có được rồi mà mất đi' đau khổ hơn?"
Mạnh Phù Sinh nhẹ nhàng ôm lấy cô, nghĩ: "Thật ra đều giống nhau."
"Tại sao?"
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, không nhanh không chậm: "Chưa bao giờ có được giống như là hai đường thẳng song song, có được rồi mà mất đi là hai đường giao tuyến."
"Nhưng cho dù là có thế nào đi nữa, trong những ngày tháng tương lai, hai người đều sẽ không bao giờ gặp lại nhau."
"Không thể gặp lại, đau khổ như nhau."
"Còn chúng ta thì sao?" Diêu Đinh ngẩng đầu lên hỏi anh.
Mạnh Phù Sinh hôn lên giữa trán cô, ôn nhu nói, "Chúng ta phải đời đời kiếp kiếp đều ở bên nhau."
Tiêu hết sức lực để gặp lại, dùng hết toàn lực để yêu nhau, cả đời này đều muốn đuổi theo em, một đời này chỉ muốn ở bên anh, mặc kệ người khác nói gì, anh(em) chỉ nguyện tin tưởng em(anh).
Em tin rằng anh yêu em, anh sẽ đưa em đi trốn, anh sẽ chạy nhanh về phía em, anh sẽ nhớ rõ chocolate mà em thích nhất.
Anh tin rằng em yêu anh, em chủ động tới gần anh, em bằng lòng ôm lấy anh, em nguyện cho anh những điều tốt đẹp chưa từng có.
Anh(em) nhất định sẽ không phụ em(anh).
Bởi vì anh tin rằng em sẽ tin anh, tin anh yêu em sâu đậm như thế.
(Bởi vì em tin rằng anh sẽ tin em, tin em yêu sâu đậm như thế.)
_______
[3084 từ].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...