Nói Yêu Em Muộn Màng FULL


Đang nằm trên giường đọc sách và ăn trái cây, nghe tiếng cửa phòng mở ra Tống Diên mừng rỡ đặt quyển sách xuống giường, để dĩa trái cây lại bàn và bước nhanh xuống giường về phía người đàn ông đang đi vào.
- Duẫn, anh về rồi! Anh hai không làm gì anh chứ?
Vừa nói cô vừa xoay Kha Duẫn từ trái qua phải, từ sau ra trước và không ngừng nhìn những hắn từ trên xuống dưới để chắc chắn hắn không bị thương chỗ nào.
- Duẫn, anh không sao chứ? Anh không bị thương ở đâu chứ?
Nhìn người phụ nữ của mình lo lắng đến tay chân quýnh cả lên thật khiến Kha Duẫn không thể không bật cười.

Hắn kéo nhẹ tay cô xuống, dịu dàng nói .
- Anh không sao cả! Vẫn rất khỏe đây.

Nếu em không yên tâm có thể tự mình kiểm tra đấy!
Nói đến câu cuối, ánh mắt hắn bỗng chuyển sang mờ ám dần, giọng điệu cũng pha chút tà mị.
Tống Diên vẫn kịp nhận ra ý tứ trong lời nói của hắn, vội lãng tránh trong ngưỡng ngùng.
- Không sao thì tốt rồi.

Dù sao ở đây cũng là bệnh viện nên để bác sĩ kiểm tra cho anh có lẽ thích hợp hơn đấy!
Kha Duẫn vừa buồn cười vừa ngượng ngạo nhìn bộ dạng đang cố gắng né tránh hắn của Tống Diên.
- Nhưng anh chỉ tin vào mỗi bàn tay điêu luyện của em mới có thể giúp anh kiểm tra chính xác được.
Hắn tiếp tục duy trì nụ cười ranh mãnh như con thú dữ trêu đùa với con mồi của mình.

Nhẹ nhàng vén vài sợi tóc che đi nửa gương mặt nhỏ nhắn của Tống Diên rồi nhanh chóng giữ nhẹ cằm thon của cô.

Tay kia cầm lấy bàn tay trắng mịn của cô hướng xuống vị trí dưới khóa quần của mình.
Tống Diên vừa hốt hoảng vừa lúng túng giật tay về và lùi lại ngồi xuống giường.
- Ai điêu luyện chứ? So với anh còn kém cỏi lắm!
Dáng vẻ ngưỡng nghịu của cô càng cho thấy mặt cô đỏ ửng lên như quả cà chua chín.

Cô cố gắng áp chế đi dáng vẻ đó bằng cách chuyển đề tài nói chuyện:
-Vẫn còn nói được những câu này chắc không sao thật.

Vậy tốt rồi, làm thủ tục xuất viện cho em đi! Em muốn về nhà, ở đây ngột ngạt quá!
Nghe cô nói vậy Kha Duẫn mới nhìn lại mấy túi đồ đã được xếp gọn vào nhau, hắn hơi ngạc nhiên hỏi
- Em muốn xuất viện?
Tống Diên thấy hắn hiểu ngay ý muốn của mình liền gật đầu ngay
- Đúng vậy! Em chính là muốn xuất viện ngay đấy, chứ em chỉ là giả bệnh để qua mắt anh hai thôi.

Bây giờ không cần thiết nữa thì em muốn về nhà thoải mái hơn ở đây....
Kha Duẫn không để cô nói hết đã lắc đầu phản đối
- Em không bệnh thật nhưng cũng bị hoảng sợ không ít, cho nên để đảm bảo em và con không có gì bất trắc thì em nên ở lại đây để theo dõi thêm vài ngày.
Nói đoạn, hắn tạm ngưng vài giây nhìn cô rồi như khẽ nhíu mày hỏi.
- Với lại chuyện của anh và anh hai sao em biết là không sao nữa rồi? Em nghe lén bọn anh nói chuyện à?
Giọng hắn như đang tố cáo khiến Tống Diên vừa nghe xong đã trợn tròn mắt nhìn, nhanh chóng phủ nhận và đưa hai tay xua trước mặt
- Không có! Em đâu rảnh rỗi mà đứng đấy nghe hai người cãi nhau.

Nếu còn chuyện gì thì anh hai em sẽ không để yên vậy mà đi đâu, đặc biệt là anh hai tự mở cửa xe là thói quen của anh ấy khi đang gặp chuyện suôn sẻ đấy.

Vừa nãy em thấy anh hai tự mở cửa xe nên em chắc chắn là mọi chuyện đang chuyển biến tích cực.
Nghe cô lí giải như vậy, Kha Duẫn chỉ cười thầm mà không nói thêm bất cứ tin tức gì về cuộc trò chuyện vừa rồi giữ hắn và Tống Khiết.
-------------------------------------

Thấy Tống Khiết trở về Tống gia mà không dẫn theo Tống Diên, Lý quản gia càng thêm sốt ruột.

Bà muốn hỏi nhưng lại lưỡng lự một hồi
- Diên Diên đang ở bệnh viện với Kha Duẫn.

Hai mẹ con nó đều không xảy ra vấn đề gì cả.
Tống Khiết vừa nhìn qua đã biết bà đang muốn hỏi gì nên trực tiếp thông báo thẳng để bà khỏi phải lo lắng bồn chồn kiểu đó nữa.
Câu thông báo bất ngờ của anh làm Lý quản gia tuy hơi giật mình nhưng sau đó mừng rỡ vô cùng, trong lòng không ngừng cảm tạ trời phật đã phù hộ.
Còn Tống Khiết vừa đi vào thư phòng đã trao đổi công việc ngay với trợ lý của mình.
- Chuyện tôi bảo cậu tìm hiểu cậu tìm được những gì rồi?
Anh treo áo khoác lên mắc và ngồi xuống ghế đợi nghe báo cáo của trợ lý.
Người trợ lý đặt xuống bàn làm việc của anh một sấp tài liệu cùng vài tấm ảnh
- Đây là toàn bộ những thông tin liên quan đến Nguyên Đằng mà tôi đã tìm hiểu được.

Đó là những người mà ông ta gặp gỡ trong một tháng qua.
Tống Khiết cầm tập hồ sơ lên và lật xem sơ qua từng trang rồi đến sấp ảnh bên cạnh.

Anh khẽ nhíu mày như vừa suy nghĩ vấn đề gì đó.
- Cậu gửi cái này cho Kha Duẫn.
Suy nghĩ một lúc anh mới lấy một túi giấy trong ngăn kéo của mình ném lên bà và giao nhiệm vụ cho trợ lý.
Người trợ lý nhận lấy túi bìa dày cộp rồi cung kính cúi đầu nhận nhiệm vụ, đồng thời cũng đi ra ngoài sau cái phất tay của ông chủ mình.
Sau khi trợ lý đi ra, Tống Khiết bắt đầu gọi một cuộc gọi cho Kha Duẫn.
- Tôi có món quà nhỏ tặng cậu.

Coi như quà ra mắt cho cuộc hợp tác giữ tôi và cậu!
.........................................
Cuộc gọi vừa kết thúc và Kha Duẫn vẫn chưa thôi tò mò thì Narry đã gõ cửa xin phép vào, trên tay cầm một túi giấy khá dày cẩn trọng đặt xuống bàn làm việc trước mặt.
- Kha tiên sinh, đây là chuyển phát nhanh từ Lệ Thanh gửi đến cho ngài ạ!
Kha Duẫn lạnh lùng gật đầu một cái và ra hiệu cho thư ký của mình ra ngoài.

Động tác mở tập bìa giấy của hắn vẫn tao nhã như bình thường, những tài liệu trong đó đều là thông tin liên quan đến Vương Kỳ.

Nếu hắn nhớ không nhầm thì đây từng là trưởng phòng tài chính của Tống thị và sau khi Tống thị bị hắn thâu tóm thì tên Vương Kỳ này cũng mất tích luôn.

Nhưng tại sao Tống Khiết lại điều tra thông tin về Vương Kỳ này chứ? Không phải anh đã rất rõ về người này rồi sao? Lại còn gửi những thông tin này cho hắn? Ý gì đây chứ?
Không lẽ nào.....
Vương Kỳ cũng liên quan đến âm mưu giữ Nguyên Đằng và Bách Long?
Nguyên Đằng và Vương Kỳ đều từng làm cho Tống thị nhiều năm nhưng bây giờ Tống Khiết lại điều tra hai người họ?
Mục tiêu của Nguyên Đằng lại là Tống Diên mà không phải Tống Khiết hay Tống thị? Điều kỳ lạ này thì chỉ có một khả năng Nguyên Đằng có thể là đang trả thù tư...mà mục tiêu của ông ta lại là Tống Diên, vậy là vì Tống Thiên Minh hoặc Thái Hà!
Nếu mục đích mà Nguyên Đằng nhắm đến đúng là như vậy thì Vương Kỳ rất có thể là người biết rõ mọi chuyện mà vẫn đang cố tình giấu diếm.

Ông ta chính là chìa khóa của tất cả mọi chuyện!
- Cậu đưa Vương Kỳ đến gặp tôi!
Hắn vẫn nhìn những thông tin trên tay khi giao nhiệm vụ cho Huấn Dịch đang đứng nghiêm nghị bên cạnh nãy giờ.
Nhận lệnh, Huấn Dịch chỉ cung kính gật đầu mà không hỏi thêm câu nào.
-----------------------------------
Đỗ xe xong dưới tầng hầm, Sa Tử Đình vui vẻ đi về phía cửa thì đột nhiên bước chân cô dừng lại do có người đến chặn trước mặt.
- Chúng ta nói chuyện một lát đi!

Nét mặt tươi tắn của Sa Tử Đình chuyển hẳn sang chán ghét và bực bội khi nhìn thấy người đàn ông đang chặn đầu mình.
Cô khoanh hai tay trước ngực, giọng điệu không vui
- Có chuyện gì? Nếu anh còn định tiếp tục ý định đe dọa tôi thì anh phí công rồi đấy! Dựa vào anh thì có thể đe dọa được tôi?
Nạp Tiều Quân cười khẩy, hai tay đút trong túi quần đồng thời đổi lại thế đứng
- Là thỏa thuận chứ không phải đe dọa.

Sa tiểu thư, tôi biết cô muốn giúp Kha Duẫn và Diên Diên quay lại với nhau, nhưng mà cô cũng đâu thể bỏ mặc Kim Sa cũng như cha mẹ cô? Tôi nói có phải không nào? Kim Sa là tâm huyết của cha cô đấy! Cô không quên chứ? Sa tiểu thư!
Nghe mấy câu sáo rỗng này của anh ta càng khiến Sa Tử Đình thêm chán ghét hơn, như đang phải nghe một đứa con nít kêu ca vậy.
- Sau những điều ngu xuẩn mà anh làm thì anh nghĩ Nạp Phong vẫn sẽ xem như không có vấn đề gì mà hù theo anh à?
Đáp lại câu chế giễu của cô, Nạp Tiều Quân càng thêm phấn khích và mừng rỡ.
- Nếu cô nghĩ tôi chỉ có thể dựa vào Nạp Phong thì cô đã đánh giá tôi quá thấp rồi.

Sa tiểu thư, thật ra thì cô cũng chẳng cần phải biết tôi dựa vào đâu cả.

Nhưng tôi thành thật nói với cô, nếu cô vẫn cứ tiếp tục cố chấp như vậy thì tôi e là chỉ đến sáng mai thôi cổ phiếu của Kim Sa sẽ thay đổi một cách bất ngờ đấy! Cô có muốn xem thử không nào?
Nhận thấy Sa Tử Đình vẫn không hề bận tâm những lời mình vừa nói, Nạp Tiều Quân cũng chưa hề tỏ ra nóng vội hay tức giận mà điềm tĩnh mở điện thoại của mình ra, vừa nói vừa đưa cho cô gái trước mặt.
- Trước khi nhìn thấy cổ phiếu của Kim Sa biến động thì tôi nghĩ cô nên nhìn gia đình mình dậy sóng thì sớm hơn đấy!
Mặc dù không muốn nhưng Sa Tử Đình vẫn buộc mình nhìn qua nội dung trong điện thoại của anh ta.

Cô thật sự đã hoảng loạn khi nhìn thấy tấm ảnh với nội dung rất nhạy cảm kia và giật ngay lấy điện thoại của anh ta để xem những tấm ảnh khác trong đó.
- Không thể nào? Sao anh lại có được những tấm ảnh này? Chúng không thể ở đây được!
Sa Tử Đình vốn điềm tĩnh nãy giờ đã trở nên kích động và cuống cuồng lên.

Cô liên tục lắc đầu phủ nhận và hai tay nắm chặt điện thoại bắt đầu trở nên lạnh ngắt, giọng điệu có phần giận dỗi.
- Không đúng! Đây không phải sự thật.

Anh đang bịa chuyện đúng không? Tôi sẽ kiện anh tội vu khống và làm nhục hình ảnh của người khác.
Thấy biểu hiện này của cô đã khiến Nạp Tiều Quân thỏa mãn, đắc ý vì đã thành công bước đầu.

Anh ta lắc đầu ra vẻ tội nghiệp.
- Nếu cha cô thật sự trong sạch thì cô đâu cần phải hoảng sợ như vậy chứ? Biểu hiện của cô càng chứng tỏ những gì tôi suy đoán là đúng.

Sa tiểu thư, cô đã sớm biết chuyện này rồi đúng không?
Một câu chốt cuối cùng của anh ta khiến Sa Tử Đình suýt chút nữa không thể đứng vững.
Đúng!
Tất cả những gì anh ta nói đều là sự thật và cô đã sớm biết chuyện này từ lâu rồi.
Những bức ảnh này là ảnh chụp lại việc cha cô ngoại tình và lăng nhăng với nhiều người phụ nữ trẻ đẹp bên ngoài.

Chuyện này đã xảy ra từ ba năm trước nhưng cô mới phát hiện được một năm nay thôi.

Lúc mới bắt đầu biết chuyện, cô đã rất sốc và không thể nào chấp nhận nổi, phản ứng đầu tiên lúc đấy của cô chính là vạch trần những lỗi lầm của cha cô với mẹ cô, nhưng rốt cuộc thì cô đã không thể làm như vậy.

Vì một gia đình trọn vẹn, vì bộ mặt của cả Kim Sa và danh dự của gia đình cô...nên cô đã phải chọn cách giữ kín chuyện này, đặc biệt là với mẹ của cô.

Chuyện này cô đã giải quyết êm xuôi trước truyền thông rồi, đảm bảo sẽ không ai biết được nữa nhưng tại sao Nạp Tiều Quân lại có thể tìm ra những bức ảnh và các thông tin này chứ?
Nhưng dù thế nào thì cô cũng phải ngăn cản chuyện này, tuyệt đối không thể để mẹ cô biết được và không thể để nó bị phanh phui trước truyền thông!

Công sức cả một năm qua của cô không thể bị hủy hoại bởi một Nạp Tiều Quân được.
- Nói đi! Anh muốn giao dịch như thế nào?
Quả nhiên chiêu bài này đã khiến Sa Tử Đình phải ngã ngửa, Nạp Tiều Quân lần nữa mừng thầm trong lòng, nói ra yêu cầu của mình
- Lừa Kha Duẫn ký vào đây và cho thứ này vào đồ ăn của Diên Diên.

Cô làm được thì những tấm ảnh và tin tức trong này, tất cả các file sẽ biến mất không để lại dấu vết.

Còn nếu cô dám làm phản một trong hai yêu cầu đó thì tôi sẽ đến gặp mẹ cô để hàn huyên tâm sự.
Nghe vậy, Sa Tử Đình kích động suýt nữa đã không khống chế được hành động của mình.
- Anh dám? Nạp Tiều Quân, nếu anh dám đụng đến mẹ tôi thì tôi nhất định sẽ giết anh!
Trước thái độ này của cô, Nạp Tiều Quân càng thêm phấn khích ra mặt.

Giọng điệu cợt nhả trêu chọc
- Bình tĩnh đã nào Sa tiểu thư, tôi mới chỉ nói thế mà cô đã kích động vậy sao? Tôi vừa đưa ra điều kiện rồi đấy, nếu cô đáp ứng được cả hai yêu cầu của tôi thì đương nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra với gia đình cô cả.
Nói đoạn, anh ta tạm dừng một lát để quan sát biểu cảm của cô rồi tiếp tục nói thêm.
- Bây giờ thì cô chọn đi nào.

Một là mẹ cô, gia đình cô và hai là tên khốn đã gây nên bao nhiêu tổn thương cho Diên Diên, đứa nghiệt chủng không nên ra đời kia.

Cô nghĩ đâu mới là sự lựa chọn đúng đắn và sáng suốt?
Sa Tử Đình hít một hơi thật sâu và thở ra, cô lùi lại vài bước như đang cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi hạ giọng nói.
- Nạp Tiều Quân, anh hiểu rõ hơn ai hết là Diên Diên không hề có tình cảm với anh.

Hà tất gì anh cứ phải liên tục phạm nhiều sai lầm như vậy chứ? Anh muốn hạ Kha Duẫn thì có thể dùng cách khác, sao phải dùng chiêu đê hèn như vậy chứ? Còn gì nữa? Giết con của Diên Diên, đứa bé có tội gì chứ? Anh đã bao nhiêu lần muốn giết nó rồi hả?
Cô bất lực lắc đầu, đưa tay vén nhẹ lại tóc.
- Trước kia tôi ủng hộ anh theo đuổi Diên Diên là vì tôi nghĩ rằng anh thật lòng yêu cậu ấy, anh có thể chấp nhận tất cả những gì của cậu ấy.

Nhưng mà bây giờ thì tôi mới nhận ra tôi đã tin lầm người, anh đâu hề yêu cậu ấy, anh chỉ muốn thắng Kha Duẫn thôi, anh làm tất cả những điều này cũng chỉ là muốn rửa mối hận trong lòng mình.

Tôi nói không sai chứ?
Nghe cô nói những lời như vậy, Nạp Tiều Quân bắt đầu nổi cơn thịnh nộ nhưng vẫn kiên nhẫn đáp lại.
- Tôi không có thời gian để đứng đây nghe cô nói nhảm, cô lựa chọn nhanh đi.

Không lẽ cô muốn mẹ cô phải nhập viện ngay bây giờ sao?
Vừa dứt lời thì anh ta lại mở điện thoại ra lần nữa, lần này là một cuộc gọi video với một người đàn ông mà địa điểm người đàn ông kia có mặt chính là biệt thự của Sa gia.
Nhìn cuộc gọi đó Sa Tử Đình sợ đến mặt mũi tái mét, cô trừng mắt nhìn Nạp Tiều Quân.
- Nạp Tiều Quân, anh định làm gì? Tránh xa mẹ tôi ra!
Nạp Tiều Quân mặc nhiên bỏ ngoài tai những lời cảnh cáo của cô, nói trực tiếp vơi người đàn ông ở đầu dây bên kia.
- Anh đã kiểm tra chưa? Sa phu nhân có ở nhà không?
Người đàn ông kia cung kính trả lời anh ta..
- Thưa Nạp nhị thiếu, tôi đã theo dõi ở đây từ chiều và xác nhận Sa phu nhân đã về biệt thự từ hai tiếng trước rồi ạ.
Nạp Tiều Quân nở nụ cười gian xảo, gật đầu hài lòng.
- Những gì tôi vừa gửi cho cậu, nếu có lệnh của tôi thì hãy đưa cho Sa phu nhân xem tận mắt.
Nghe câu đó, Sa Tử Đình giận đến mức không kìm chế hành động của mình nữa.

Cô vừa tức giận vừa ấm ức hét
- Được rồi, tôi đồng ý với anh.

Anh bảo anh ta tránh xa mẹ tôi ra đi!
Thật sự thì cô cũng không biết mình đang nói cái gì nữa rồi, giống như chỉ đang trả lời theo phản xạ tự nhiên mà thôi.
Cái gì chứ?
Lựa chọn?
Giữ người bạn thân hơn mười năm và gia đình cô? Hỏi cô phải lựa chọn thế nào đây? Có phải cô đã quá ích kỷ không khi muốn giữ danh dự của gia đình mình mà nhẫn tâm sát hại một sinh mạng?
Nhưng còn mẹ cô? Nếu cô không tiếp tục che giấu chuyện này thì mẹ cô cũng sẽ uất ức mà chết!
Cô làm vậy là đúng hay sai chứ?
Tống Diên....!Hy vọng cô ấy sẽ hiểu cho cô.

--------------------------------
Vân Phong Điện
Sau bao nhiêu khâu kiểm tra của bệnh viện thì Kha Duẫn cũng đồng ý cho Tống Diên về nhà.
Chuyện Kha Duẫn và Tống Khiết bắt tay với nhau hiện vẫn còn là bí mật với bên ngoài, chỉ vài người thân tín của hai người họ biết mà thôi.

Sau lần ở bệnh viện đó thì hai người đã có những cuộc họp bí mật nhiều hơn, tối nay cũng như vậy.

Nhưng mà điều đặc biệt là tối nay lại xuất hiện một nhân vật mới chính là Tống Diên.

Cô không phải tham dự vào cuộc họp giữa hai người họ, cũng không phải ngồi nghe bọn họ nói mà cô đang nằm ngủ trên đùi của Kha Duẫn.

Nhìn cô ngủ như một đứa trẻ, hai tay vẫn chung thủy ôm chặt hông của người đàn ông khiến Tống Khiết vừa khó chịu vừa xấu hổ.
- Cậu để con bé ngủ như vậy thật sự không khó chịu à?
Ngược lại với thái độ của anh thì Kha Duẫn lại rất thích thú, ánh mắt lộ rõ vẻ trìu mến và sủng nịch.

Hắn vuốt nhẹ tóc của Tống Diên và thấp giọng trả lời anh vợ mình.
- Đây đã sớm trở thành thói quen của tiểu Diên rồi.

Không biết từ khi nào mà lúc ngủ cô ấy luôn như vậy thì mới ngủ được, nếu để cô ấy một mình thì cô ấy rất dễ gặp những cơn ác mộng và bị chúng làm cho giật mình mà tỉnh giấc.

Cho nên tôi muốn cô ấy có được cảm giác an toàn khi ngủ.
Nghe hắn nói vậy, Tống Khiết không tránh khỏi đau lòng, thở dài nhìn em gái đang say giấc ngủ cùng đứa cháu chưa chào đời của mình.
- Có lẽ là sau tất cả những chuyện mà con bé đã phải trải qua.

Tất cả những điều đó thật sự là đã quá khủng khiếp đối với một đứa như nó.
Nói đến đây, không biết có phải vì ngại sẽ bị Kha Duẫn cười chê hay không mà anh liền thay đổi nét mặt, nghiêm túc nói.
- Tốt nhất cậu nên làm tốt trách nhiệm của mình trong cuộc hợp tác này đi.
Kha Duẫn khẽ nhếch mép, lắc đầu rồi đi vào vấn đề chính.
- Không biết anh đã bắt đầu điều tra về Vương Kỳ từ khi nào? Nhưng dựa vào những thông tin anh đã gửi cho tôi thì hình như anh đã bắt đầu nghi ngờ ông ta lâu rồi?
Tống Khiết nhẹ gật đầu một cái, vừa xem mấy trang tài liệu vừa lí giải.
- Khi còn ở New York, Vương Kỳ luôn luôn báo cáo với tôi mọi việc ông ta làm.

Nhưng từ khi trở về Thượng Hải tôi bắt đầu phát hiện ra ông ta thường xuyên có những biểu hiện rất mờ ám.

Đặc biệt là có một lần ông ta đến biệt thự Tống gia mà không phải theo lệnh của tôi, trùng hợp là camera hôm đó lại bị hỏng toàn bộ, tôi không biết ông ta đến Tống gia để gặp ai và theo lệnh của ai.

Cho nên tôi đã cho điều tra dần những thông tin khác liên quan đến ông ta trong một năm nay.

Nhưng kết quả chẳng có gì đặc biệt cả.
Kha Duẫn rất tập trung nghe những lí giải vừa rồi và tự phân tích trong đầu.

Hắn bất chợt hỏi một câu
- Anh có nghĩ rằng Nguyên Đằng và Vương Kỳ có mối liên hệ với nhau? Và câu trả lời rõ nhất chính là của cha mẹ anh?
Câu hỏi của hắn khiến Tống Khiết vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.
- Thật ra tôi cũng từng đặt ra giả định Nguyên Đằng và Vương Kỳ có mối liên hệ với nhau.

Nhưng tại sao cậu lại nhắc đến cha mẹ tôi chứ?
Nghe anh hỏi ngược lại, đáy lòng Kha Duẫn không khỏi dâng lên một nỗi chua xót nhưng hắn không để lộ một chút nào, chỉ là cúi nhìn và xoa nhẹ đầu Tống Diên một chút.

Sau đó hắn chuyển ngay sang một câu hỏi khác.
- Chuyện cha mẹ tôi làm sao anh biết được vậy?
Giọng điệu của hắn có vẻ lạnh lẽo hơn khi nhắc đến chuyện này.
Tống Khiết cười nhẹ, điềm tĩnh trả lời
- Là Vương Kỳ đã bí mật nói với tôi đấy! Và đó cũng là một trong những nguyên nhân tôi muốn cậu bắt đầu từ Vương Kỳ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận