Nói Yêu Em Muộn Màng FULL


Kết quả của buổi đấu thầu dựa án xây dựng sân golf Nam Triển là Khải Hoàn thắng thầu.
Vẻ mặt của người chiến thắng kẻ thua cuộc khi ra khỏi phòng họp thật sự rất khác nhau.
Tống Khiết không thể nào quên nụ cười đắc ý và chế nhạo của Kha Duẫn trước khi rời đi.
Mà Kha Duẫn cũng khá ấn tượng với vẻ mặt méo mó, xám xịt của Tống Khiết.
Hắn đã từng nghĩ rằng để Tống Diên trở về Tống gia thì Tống Khiết sẽ chăm sóc và bảo vệ cô nên hắn mới nhân nhượng và không tung đòn đáp trả lại anh.

Nhưng rốt cuộc, chính quyết định này của hắn lại khiến người phụ nữ hắn yêu chịu nhiều tổn thương hơn nữa.

Đã như vậy, hắn sẽ lấy lại tất cả những gì vốn thuộc về hắn!
........................
Đoạn đường vắng vẻ ít có người qua lại hiện đang xuất hiện hai chiếc xe sang trọng rượt đuổi nhau gay gắt.

Chiếc xe phía sau đã nhiều lần tiến sát được chiếc xe chạy phía trước nhưng cũng rất nhanh khoảng cách giữ hai xe lại lớn dần.

Bọn họ rượt đuổi nhau không phân được thắng thua.
Nạp Tiều Quân nắm chặt vô lăng, tăng nhanh tốc độ.

Đồng thời nhìn lên gương chiếu hậu, tức giận chửi thề.
Anh ta không biết rốt cuộc là kẻ nào đang bám đuôi không rời.
Kít!!!
Một chiếc xe bất ngờ phóng đến chặn ngang phía trước xe của Nạp Tiều Quân.

Anh ta phanh gấp và bực dọc chửi rủa.
- Mẹ kiếp\, rốt cuộc là kẻ điên nào chứ?
Anh ta lập tức mở cửa bước xuống xe.

Ngay lúc này, từ trên chiếc xe phía sau có bốn người áo đen bước xuống, đang muốn tóm lấy anh ta thì người đàn ông bước xuống từ chiếc xe phía trước thờ ơ ra lệnh.
- Lui ra!
- Kha Duẫn?
Kha Duẫn một tay đút trong túi quần, phong thái ung dung bước tới.

Sau lưng hắn là Huấn Dịch vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm nghị.
Thấy hắn không trả lời, Nạp Tiều Quân cười khinh và hỏi tiếp.
- Kha Duẫn\, mày chặn đường tao làm gì hả?
Kha Duẫn dừng lại cách anh ta ba bước chân và phất tay ra hiệu cho Huấn Dịch cùng những tên thuộc hạ kia lui ra xa.

Hắn nhếch mép cười lạnh.
Bốp!
- Tôi đã cảnh cáo anh không được đụng đến tiểu Diên mà!
Không hề báo trước, một cú đấm thật mạnh đã nện xuống mặt của Nạp Tiều Quân khiến anh ta lảo đảo lùi lại mấy bước, suýt chút nữa thì ngã xuống rồi.

Anh ta vừa mới lau chùi khoé miệng thì bị Kha Duẫn túm chặt cổ áo và giáng thêm một cú đấm vào bên mặt đang đỏ lên của anh ta.
- Anh liên tục làm thương tổn đến tiểu Diên\, có phải anh nghĩ tôi đã buông tay cô ấy thì sẽ không can dự vào cuộc sống của cô ấy nữa? Tôi sẽ bỏ mặc cô ấy?
Nạp Tiều Quân đẩy hắn ra và cũng tặng hắn một cú đấm thật mạnh.
- Tao chẳng làm gì Diên Diên cả! Tao yêu cô ấy nên chỉ muốn cô ấy có cuộc sống tốt nhất.

Tao là người sẽ kết hôn với cô ấy và mang lại hạnh phúc cho cô ấy chứ không phải mày! Mày nên biến mất khỏi cuộc đời của cô ấy đi\, mày thua rồi!
Kha Duẫn cười lạnh và đưa tay lau sạch vết máu trên khoé miệng, cao giọng nói.
- Lần trước anh bỏ mặc cô ấy đau đớn trong quán cà phê tôi đã muốn cho mày một trận rồi.

Anh còn liên tục cưỡng ép cô ấy chấp nhận anh.

Nạp Tiều Quân\, hôm nay tôi sẽ cho anh biết đụng đến người phụ nữ của tôi thì phải lãnh hậu quả như thế nào.
Vừa nói hắn vừa cởi áo khoác và đồng hồ ném cho Huấn Dịch ở phía sau, đang nới lỏng tay áo và cổ áo.
Nạp Tiều Quân cũng hành động tương tự, cười chế nhạo.
- Vì vậy mà mày đã dùng thủ đoạn đê hèn làm cho giá cổ phiếu của Nạp Phong giảm xuống? Tao thật không ngờ mày chơi bẩn đến vậy đấy!
Kha Duẫn tháo caravat quấn vào tay phải của mình, hừ nhẹ một tiếng.

Hắn không ngờ anh ta lại cho rằng chuyện tin đồn kia về khách sạn của Nạp Phong là do hắn làm, có nên xem là anh ta quá ngốc không đây?
Hắn ngoắc nhẹ tay, nhàn nhạt nói.
- Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ tự nhận mình là quân tử.

Còn anh? Anh luôn ở trước mặt tiểu Diên diễn vai hoàng tử\, thật sự rất đáng khinh!
Nạp Tiều Quân bị hắn chế nhạo như vậy thì không khỏi tức giận, gầm gừ và xông lên định tung một quyền về phía Kha Duẫn nhưng hắn đã kịp đỡ lấy.

Hai người không ngừng đấm đá khiến Huấn Dịch và mấy tên thuộc hạ đều tập trung hết tinh thần mà quan sát.
Từng quyền Kha Duẫn tung ra, những lần xoay người, cái đá chân đều rất nhanh gọn, chuẩn xác và có phần tàn ác, giống như muốn lấy mạng của đối phương vậy.
Thân thủ của Nạp Tiều Quân rõ ràng thua xa hắn, mặc dù những trận đòn của anh ta cũng rất hoàn hảo nhưng bị tấn công lại khá nhiều.
- Tôi chỉ tạm thời để tiểu Diên ở Tống gia\, không có nghĩa là tôi sẽ nhường cô ấy lại cho bất cứ kẻ nào\, bao gồm cả anh.

Cho nên\, tốt nhất anh nên ngưng suy nghĩ có được cô ấy đi là vừa\, bởi vì sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ trở về bên cạnh tôi thôi.
Kha Duẫn túm chặt cổ áo của Nạp Tiều Quân, tay đè cổ anh ta vào xe, tức giận cảnh cáo.
Gương mặt Nạp Tiều Quân đã bị đánh đến sưng tấy và bầm dập, máu rướm đầy khoé miệng.

Anh ta đưa tay lau sạch vết máu và ung dung tuyên bố.
- Nhưng Diên Diên đã nghĩ rằng mày chết rồi! Vì vậy cô ấy cũng đã phá bỏ đứa con của mày và đồng ý đến New York kết hôn cùng tao.

Diên Diên bây giờ đã là người của tao rồi\, đối với cô ấy mày chỉ là một người chết mà thôi\, mày lấy gì để tranh giành với tao chứ? Cô ấy cũng bỏ đứa con của mày rồi.
Nghe những lời anh ta nói Kha Duẫn như bị rút mất linh hồn, tay buông lỏng anh ta và ngẩn người ra rất lâu.
Nhìn bộ dạng này của hắn, Nạp Tiều Quân thầm cười đắc ý.

Anh ta phủi phủi cổ áo và còn cố ý vỗ một cái lên vai hắn.
- Người nên từ bỏ là mày chứ không phải tao\, Kha tiên sinh!
Hắn thong thả bước lên xe và lái xe rời đi với một nụ cười khinh bỉ.
Mấy tên thuộc hạ kia thấy vậy liền muốn đuổi theo thì Kha Duẫn đưa tay ngăn lại.
- Không cần đuổi theo\, rút lui!
Huấn Dịch hơi lo lắng nhìn hắn đến khi hắn ngồi vào trong xe.

Thấy hắn lau đi vết máu trên khoé miệng mà không nói lời nào, cậu ta không đợi được mà hỏi.
- Kha tiên sinh\, anh không sao chứ?
Kha Duẫn ngồi im lặng một lúc mới nhếch khóe môi, cười lạnh.
 
 
- Cậu nghĩ tôi tin những lời đó?
Hắn chỉ tin người phụ nữ của hắn mà thôi.

Tống Diên của hắn sẽ không bao giờ bỏ đứa con của hai người, cho dù nghe tin hắn đã chết đi chăng nữa, cô đã hứa sẽ sinh ra nó và nuôi dạy nó thật tốt.
Nhưng là, hiện giờ có thể cô đã nghe bọn họ nói hắn đã chết và có thể đang rất đau đớn vì nghĩ rằng hắn đã chết.

Hắn phải xác thực lại chuyện này với cô ngay để cô có thể yên tâm mà đợi hắn đến đón.
Huấn Dịch thật sự bất ngờ khi Kha Duẫn lại hành động như vậy.

Hắn diễn kịch trước mặt Nạp Tiều Quân ư? Thật hài hước đấy!
- Vậy anh định làm gì tiếp theo đây?
Trong mắt Kha Duẫn xuất hiện tia mưu mô, thấp giọng nói.
- Cậu cho người vào Tống gia chuyển lời của tôi đến tiểu Diên\, bảo cô ấy hãy yên tâm đợi tôi đến đón mẹ con cô ấy.
Huấn Dịch hiểu ra ý tứ trong lệnh của hắn, nhanh chóng gật đầu và tiếp tục lái xe.
-------------------------------
Tống Khiết vừa trở về Tống gia đã nổi giận đùng đùng và ra lệnh cho thuộc hạ lên phòng lôi Tống Diên xuống.
- Lập tức đưa nó đến bệnh viện bỏ thứ nghiệt chủng kia ngay cho tôi!
Hừ!
Kha Duẫn muốn hủy diệt Lệ Thanh của anh, vậy anh sẽ hủy diệt hạnh phúc của hắn.

Thứ tạp chủng kia Tống gia không thể chứa chấp!
.............................
Cửa đột nhiên được mở ra làm Tống Diên rất mừng rỡ.

Nhìn hai tên thuộc hạ bước vào, cô liền đứng lên hỏi.
- Anh hai đã cho tôi ra ngoài đúng không?
Hai tên thuộc cung kính cúi đầu và chỉ trả lời ngắn gọn.
- Thiếu gia đang đợi tiểu thư dưới phòng khách ạ.
Tống Diên không chút nghi ngờ gì mà còn mừng thầm trong lòng, theo hai tên thuộc hạ đi xuống gặp Tống Khiết.
- Anh hai\, anh cho em ra ngoài thật sao?
Cô vui vẻ chạy đến níu tay anh và hỏi, ánh mắt tràn ngập hy vọng.
Tống Khiết lạnh lùng gỡ tay cô ra, thờ ơ nói.
- Diên Diên\, anh đã hẹn với bác sĩ rồi\, em lên chuẩn bị và đến bệnh viện phá cái thai trong bụng đi.
Hai tay Tống Diên cứng đờ, hai tai ong ong như không nghe được gì nữa.

Cô không thể tin nổi mà lắp bắp hỏi lại.

- Anh hai\, anh vừa nói gì cơ ạ? Phá\, phá thai?
Tống Khiết không vui không buồn gật đầu.
- Đúng vậy! Em bỏ đứa bé này đi\, Tống gia không thể chấp nhận nó!
Tống Diên lắc đầu và hét to.
- Anh điên rồi! Nó là cháu của anh đấy! Sao anh có thể nói ra những lời vô nhân tính như vậy chứ?
Ngừng một lúc, cô tiếp tục nói.
- Em sẽ không phá! Em sẽ không giết con của mình đâu.

Tống gia không cần nó nhưng em cần nó\, bởi vì em là mẹ của nó.
Nói đến đây cô đã không thể ngăn nổi nước mắt của mình nữa, để mặc nó tuôn rơi.
Tống Khiết bắt đầu tức giận, lớn tiếng quát.
- Vậy em mau trả lời anh\, em mang họ gì? Em định sinh ra thứ nghiệt chủng của Kha Duẫn\, kẻ đã giết cha mẹ mình sao?
Tống Diên đưa tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói.
- Phải! Em mang họ Tống nhưng con của em mang họ Kha\, em không cần Tống gia chấp nhận nó.
Chát!
- Đồ bất hiếu! Em mang họ Tống\, là người của Tống gia mà lại quên đi mối thù giết cha mẹ!
Một bạt tai bất ngờ giáng xuống gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt của Tống Diên.

Cô bụm má và ngẩng đầu lên nhìn anh trai mình, vừa khóc vừa nói.
- Em không quên nhưng là chúng ta nợ anh ấy.

Nếu anh đã chuẩn bị trở lại trả thù anh ấy thì chắc cũng biết tại sao anh ấy lại làm vậy rồi chứ? Là Tống gia chúng ta nợ anh ấy\, cha mẹ anh ấy chết là vì tai nạn mà cha đã vô tình gây ra.
Là Tống gia nợ Kha Duẫn, nợ Kha gia, cho dù tai nạn ba mươi năm trước là vô tình hay cố ý thì cha cô cũng đã hại chết cha mẹ của Kha Duẫn, dù cô không muốn chấp nhận nhưng đó là sự thật.
Là cô nợ hắn, cô nợ Kha Duẫn.

Cô đã giết chết đứa con đầu tiên của hai người, giết chết giọt máu của hắn nên cô không thể lặp lại sai lầm và tội ác đó một lần nữa.

Cô phải giữ lại đứa bé này, bằng bất cứ giá nào cô cũng phải sinh ra nó và nuôi dưỡng nó nên người.

Vì nó là con của cô, là con của Kha Duẫn, là cách để cô có thể chuộc lại lỗi lầm của mình.
- Câm miệng!
 
 
Không để cô nói hết câu, Tống Khiết đã giận dữ gầm lên.

Hai hàm răng nghiến ken két mà hỏi.
- Em có còn là con của cha mẹ không hả? Sao em có thể nói ra những lời như vậy hả? Em nghĩ cha là kẻ giết người? Em tin tên khốn đó như vậy ư? Vậy thì em cút đi! Em cút khỏi Tống gia cho anh\, anh không cần một đứa em gái bất hiếu chỉ nghe lời kẻ thù như em.
Anh vừa rống lên vừa chỉ tay về phía cửa.
Tống Diên nước mắt ngắn dài nhìn anh, phẫn uất nói.
- Em không đi! Anh không có quyền đuổi em.

Tống gia là nhà của em\, em có quyền ở đây.
Tống Khiết hừ lạnh, gật gật đầu vài cái.
- Em vẫn còn nhớ mình là người của Tống gia\, vậy được! Lập tức đến bệnh viện bỏ thứ nghiệt chủng đó cho anh rồi sang New York cùng Tiều Quân!
Tống Diên vừa khóc vừa lắc đầu, điên cuồng hét lên.
- Em không bỏ! Nó có tội tình gì sao? Nó còn chưa chào đời mà\, tại sao các người ai cũng muốn làm hại nó vậy? Nó có làm gì sai đâu hả? Nó chỉ là một đứa bé\, sao các người có thể tàn nhẫn tước đoạt quyền được sống của nó chứ?
Trước đây là Nạp Tiều Quân, Triệu Vu Điềm, bây giờ ngay cả anh trai của cô cũng muốn giết chết sinh mạng đang lớn dần trong bụng cô? Tại sao bọn họ lại độc ác đến vậy chứ?
Hai mắt Tống Khiết đục ngầu vì giận dữ, nghiến răng nhả ra từng chữ.
- Vì sao ư? Vì nó không thể sống! Nếu muốn trách thì trách nó đầu thai nhầm chỗ\, nó là nghiệt chủng của Kha Duẫn!
Những lời này lọt vào vào tai Tống Diên thật sự rất nhức nhối và khó tiếp nhận.
Vì nó là con của Kha Duẫn ư?
Vì nó là con của hắn nên không thể sống?
Tại sao chứ? Con của Kha Duẫn thì có tội gì sao?
Cô gian nan nuốt nước mắt và đau đớn vào trong lòng, chậm rãi nói
- Anh chửi em thế nào cũng được nhưng anh không thể chửi con của em.

Nó là con của em\, không phải dã chủng hay nghiệt chủng như anh nói.
Tống Khiết nghe xong chỉ thờ ơ gật đầu.
- Nói hay lắm!
Tống Diên còn bàng hoàng chưa biết phản ứng thế nào thì đã nghe anh ra lệnh cho thuộc hạ.
- Mau đưa nó đi!

Lập tức, hai tên thuộc hạ của anh đi tới giữ chặt hai tay của cô và kéo cô đi.
Tống Diên kích động và hoảng sợ vùng vẫy.
- Các người làm gì đấy? Mau thả tôi ra! Cút ngay cho tôi.

Anh hai\, anh không thể làm như vậy được\, nó là cháu của anh mà.

Anh hai!
Cô cố gắng đứng trụ lại không để bọn họ lôi đi nhưng đều vô ích.

Chút sức lực yếu ớt của cô làm sao so được với hai tên gã đàn ông lực lượng chuyên luyện tập võ nghệ chứ.

Bị lôi ra khỏi nhà nhưng cô vẫn không ngừng la hét, nước mắt giàn giụa trông rất đáng thương.
- Anh hai\, em xin anh mà\, đừng giết con của em.

Nó vô tội mà\, anh hai\, anh đừng bắt em bỏ con mà.

Anh hai\, em xin anh\, em cầu xin anh.

Em không muốn giết con của mình\, anh hai!
Nhưng Tống Khiết không hề mảy may gì đến những lời cầu xin của cô, thản nhiên ngồi xuống sofa và uống trà.
Tống Diên bị thuộc hạ của anh lôi ra sân và nhét vào trong xe.

Cô vẫn không ngừng kêu la và đập vào cánh cửa một cách vô ích.
- Thả tôi ra! Các người mau thả tôi ra! Mau thả tôi ra.

Anh hai\, em xin anh mà\, anh không thể giết nó! Anh hai\, nó là cháu của anh mà\, anh hai.

Em xin anh!
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi Tống gia, giọng của Tống Diên thê lương đang dần im lìm.
Ở trong phòng giặt là, Lý quản gia đã sớm nghe hết tất cả.

Bà sợ đến tái cả mặt, tay chân run rẩy đang không biết phải làm gì để giúp hai mẹ con Tống Diên đây.
Cố gắng lấy lại bình tĩnh để suy nghĩ ra cách gì đó.

Rốt cuộc bà cũng đi đến một quyết định liều lĩnh.
............................
Từ lúc xe rời khỏi Tống gia, Tống Diên đã ngồi im lặng và không la hét hay đòi xuống xe nữa nên hai tên thuộc hạ trên xe cũng không còn cảnh giác quá cao với cô nữa.

Đi được một đoạn, cô nói bọn họ dừng xe để đi vệ sinh.
Lúc đầu tuy có chút ngờ vực nhưng cuối cùng bọn họ cũng đồng ý, để cô xuống xe trước một trung tâm thương mại nhưng lại có hai tên đi theo sát phía sau cô.
- Hai anh đứng bên ngoài đợi hay vào trong đây?
Nghe cô hỏi như vậy, hai tên thuộc hạ không khỏi đỏ mặt, khó xử lui ra bên ngoài.
Tống Diên liếc nhìn bọn họ rồi đi vào trong nhà vệ sinh nữ.
----------------------------
Khó khăn lắm Lý quản gia mới đẩy được một người làm ra khỏi biệt thự từ lỗ chó.

Bà thở phào một hơi và lấy lại bình tĩnh, một mạch trở lại vào trong nhà bếp.
Pằng!
- A!!!
Lý quản gia vừa mới vào trong nhà đã nghe tiếng súng nổ và tiếng la hét của người làm.

Bà hoảng hốt chạy ra xem chuyện gì thì thấy một cái xác đã nằm trên vũng máu bên ngoài phòng khách.

Bên cạnh là mấy tên thuộc hạ đang đứng nghiêm chỉnh, Tống Khiết thì ngồi trên sofa và lau chùi khẩu súng.

Gương mặt anh lúc này vô cùng đáng sợ và nguy hiểm.
- Ngày nào Tống Khiết tôi còn sống thì Kha Duẫn sẽ không bao giờ đưa Diên Diên ra khỏi được Tống gia.

Những kẻ nào chống đối lại tôi thì sẽ nhận kết cục như vậy.
Tim của Lý quản gia suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hoá ra đó là người mà Kha Duẫn sai đến để báo tin với Tống Diên, nói như vậy tức là Kha Duẫn vẫn chưa chết?
Tuy có chút sợ hãi nhưng Lý quản gia cũng rất vui mừng, bà mừng thay cho Tống Diên.

Vậy là tình yêu của cô vẫn chưa bị lụi tắt, cô vẫn còn cơ hội tìm lại nó.
---------------------------
Đợi rất lâu bên ngoài không thấy Tống Diên đi ra, hai tên thuộc hạ bắt đầu nghi ngờ.
 
 
- Mau vào trong tìm đi!
Bọn họ không còn kiêng kỵ gì nữa mà xông thẳng vào nhà vệ sinh nữ, gõ cửa từng phòng.
Những phòng nào có người thì đều có tiếng chửi lại nhưng đến một phòng rõ ràng đang khoá chốt bên trong nhưng lại không có ai trả lời.

Do dự một lúc, hai tên này quyết định đạp cửa xông vào.
Trống rỗng!
Mà cửa thoát hiểm bên trong đã bị mở ra.

Tống Diên đã bỏ trốn?
Hai người bọn họ vội vàng chạy ra bên ngoài tìm kiếm.
.........................
Chạy ra khỏi được trung tâm thương mại đó, Tống Diên dừng lại bên đường thở lấy thở để, tay đặt trên bụng xoa nhẹ, cúi xuống nói với con.
- Cục cưng à\, con không sao chứ? Đừng sợ nhé\, mẹ sẽ không để bất cứ ai làm hại con đâu.
Vừa ngẩng đầu lên định tìm đường chạy thì cô nhìn thấy mấy tên thuộc hạ đang phân tán ra khắp nơi.

Cô vội gọi một chiếc taxi và nói địa chỉ của Kim Sa cho tài xế.
----------------------------
Cuộc họp vừa kết thúc Sa Tử Đình đã trở lại bàn làm việc.
- Trưởng phòng Sa\, có người muốn gặp cô.

Cô ấy đang đợi dưới sảnh ạ.
Sa Tử Đình gật đầu và gấp tài liệu lại, đi xuống đại sảnh của công ty.
Người muốn gặp cô là một người làm trong Tống gia? Tại sao cô gái đó lại đến đây? Chẳng lẽ Tống Diên đã xảy ra chuyện gì rồi ư?
Nhìn thấy Sa Tử Đình, cô người làm đó vội chạy đến níu tay cô, cuống quýt nói.
- Sa tiểu thư\, cô cứu tiểu thư của chúng tôi với ạ.
Quả nhiên cô đoán không sai, Tống Diên thật sự đã xảy ra chuyện.

Cô hỏi vội.
- Diên Diên đã xảy ra chuyện gì rồi? Cô mau nói đi!
Cô người làm sắp khóc tới nơi rồi, nắm lấy tay cô và lay lay.
- Tiểu thư\, tiểu thư bị thiếu gia bắt đến bệnh viện để phá thai rồi ạ.

Lý quản gia khó khăn lắm mới đưa tôi ra khỏi được nhà và chạy đến đây nhờ cô\, cô cứu tiểu thư với.
Sa Tử Đình nghe xong liền giận tái mặt, hung hăng mắng.
- Tống Khiết đúng là hết thuốc chữa rồi mà\, sao anh ta có thể làm ra chuyện vô nhân tính này chứ?
Cô liền hỏi tình hình cụ thể hiện giờ nhưng cô người làm này chỉ biết lắc đầu.

Nghĩ một lúc, cô gọi điện thoại ngay cho Kha Duẫn nhưng hắn lại không nghe máy.
Cuối cùng cô chỉ còn cách cùng cô người làm chạy đến Khải Hoàn để tìm Kha Duẫn.

Trên đường đi cô cũng gọi liên tục cho hắn nhưng vẫn không nghe máy.
Rốt cuộc là đang bận gì chứ? Chuyện gì mà quan trọng và cấp bách hơn cả tính mạng của con hắn đây?
...........................
Taxi dừng lại trước cổng của Kim Sa, Tống Diên lúc này mới giật mình nhớ ra mình không mang theo chút tiền trên người.

Cô hoảng loạn chẳng biết làm sao cả, nhìn phía sau thì thấy mấy tên thuộc hạ của Tống Khiết đã đuổi tới, cô theo bản năng đưa tay che chắn ở bụng.
- Tiểu thư\, cô trả tiền cho tôi đi\, từ sáng đến giờ tôi chưa chạy được chuyến nào cả.
Tài xế taxi khó chịu nói.
Tống Diên sợ hãi nhìn phía sau và cố gắng nài nỉ tài xế.
- Bác tài\, bác giúp cháu được không? Bác chạy nữa được không? Cháu không thể để đám người phía sau bắt được\, bác giúp cháu được không?
Tài xế bực dọc lắc đầu.
- Cô bảo tôi chạy đến đây\, bây giờ cô không xuống lại không có tiền trả cho tôi.

Tôi không có ngu mà chở cô đi tiếp đâu\, cô mau trả tiền cho tôi và xuống xe đi.
Hai tay Tống Diên đã rịn mồ hôi vẫn đặt trên bụng vuốt ve.

Cô cắn cắn môi sắp khóc thành tiếng rồi.
- Bác tài\, hay bác cho cháu mượn điện thoại\, cháu sẽ gọi bạn ra trả tiền cho bác\, bác đưa cháu đến chỗ bạn cháu được không?
Tài xế thở dài một tiếng rồi cũng móc điện thoại ra đưa cho cô.
Tống Diên run rẩy cầm vội điện thoại và gọi cho Sa Tử Đình.
Máy bận!
Cô cố gắng gọi rất nhiều lần nhưng vẫn không có tác dụng.
Cô nghĩ đến người tiếp theo.
Kha Luân!
Đúng rồi!
Cô gọi cho cậu, nhưng, cậu không bắt máy! Cũng như vậy, cô đã gọi nhiều lần liên tục.
Đợi quá lâu, lại thấy cô chẳng gọi được cho ai, tài xế taxi thật sự không còn đủ kiên nhẫn nữa.

Ông ta lấy lại điện thoại và đuổi cô xuống xe.
- Thôi đủ rồi\, cô xuống xe giúp tôi đi! Đúng là xui xẻo mà.
Tống Diên cuống cuồng lắc đầu, liên tục van nài.
- Bác tài\, bác giúp cháu đi ạ.

Bác đừng đuổi cháu xuống đây\, bọn họ sẽ bắt cháu\, bác giúp cháu đi bác\, bác tài!
Thấy cô cứ dai dẳng không chịu xuống xe, tài xế taxi liền đi ra và tới mở cửa, trực tiếp kéo cô ra.
- Cô mau xuống xe đi\, phiền phức thật đấy! Đúng là xui xẻo mà\, chưa kiếm được đồng nào còn gặp phải đồ lừa đảo nữa chứ!
Tống Diên cố sức ngồi lại trong xe, khẩn thiết van nài.
- Bác tài\, bác cứu cháu được không? Cháu không thể để bọn họ bắt được\, cháu cầu xin bác đấy! Bác tài.
Từ đằng xa, hình như đã thấy chiếc taxi này dừng đây quá lâu và bây giờ còn đang tranh cãi gì đó, ba tên thuộc hạ nghi hoặc đi đến.
Thấy bọn họ đang đến, Tống Diên nhanh như chớp đẩy tên tài xế taxi ra và tháo chạy như ma đuổi.
- Là tiểu thư\, mau đuổi theo!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận