Editor: May
Nhưng nước mắt của cô hoàn toàn không theo sự khống chế của cô, càng chảy càng nhiều, cuối cùng cô đã nức nở ra tiếng, cô giơ tay lên, dùng sức cắn mu bàn tay, co rúc ở trong chăn, bao bọc chính mình thật chặt, mới rất nhỏ giọng rất nhỏ giọng khóc lên.
Cô cho rằng cả đời này của cô sẽ không bao giờ gặp được một người nào, khiến cho cô chuyển dời lực chú ý từ trên người đại BOSS đi, không nghĩ tới, cô lại gặp được.
Cô là thật rất muốn ở cùng một chỗ thật tốt với anh, nhưng cô không có cơ hội, cô đến dũng khí vãn hồi nói xin lỗi với cô cũng không có.
Cô chưa từng nói yêu đương, cô chưa từng được người theo đuổi, đây là lần đầu tiên, là lần đầu tiên, nhưng lại khiến cho cô rơi xuống địa ngục sâu như vậy.
Nếu như cô có thể không yêu anh thì tốt rồi...
Mỗi lần Trình Thanh Thông cho rằng cuối cùng nước mắt của mình đã chảy khô, sẽ luôn có nước mắt mới tuôn ra, lặp lại như vậy không biết bao nhiêu lần, dù âm thanh của cô rất nhỏ, nhưng cổ họng vẫn khóc khàn, khóc đến cuối cùng, toàn thân của cô đều bắt đầu phát run, cô dốc sức nắm khăn trải giường, mới miễn cưỡng ổn định từng đợt rồi lại từng đợt cảm giác đau đớn mãnh liệt ở trong đáy lòng.
Không biết qua bao lâu, Trình Thanh Thông cách đệm chăn, nghe thấy chuông điện thoại di động.
Cô ngừng khóc lóc, ở trong chăn đệm lau sạch sẽ nước mắt, mới thò đầu ra, cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc gọi.
Tần Dĩ Nam gọi điện thoại tới.
Cô mở to hai mắt, có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn chăm chú điện thoại di động một lúc lâu, sau đó lặng lẽ nhéo chính mình ở trong chăn một cái, đau đớn khiến cho cô tỉnh lại, biết đây không phải là mộng, cô nhanh chóng kéo màn hình, tiếp nghe.
“Alo?” Trình Thanh Thông mới mở miệng, mới phát hiện giọng của mình khàn khàn đến đáng sợ, cô nuốt ngụm nước miếng, đè ép “Có việc gì?” ở phía sau vào trong bụng.
Tần Dĩ Nam bên kia điện thoại, qua rất lâu cũng không có mở miệng nói chuyện.
Cách điện thoại di động, Trình Thanh Thông không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng lại có thể cảm giác được không khí không thích hợp.
Một chút mong đợi còn tồn tại trong đáy lòng cô, bỗng chốc tiêu tán, cô dùng sức nắm điện thoại di động, cẩn thận mở miệng hỏi: “Anh... muộn như vậy, gọi điện thoại tới, là...”
Lời của Trình Thanh Thông còn chưa nói hết, Tần Dĩ Nam liền mở miệng: “Tiền trong tấm thẻ, là cô chuyển?”
Hóa ra anh gọi điện thoại cho cô là vì chuyện này... Đáy mắt Trình Thanh Thông phủ kín mất mác, đáy lòng lại dâng đầy tự giễu, cô đang mong đợi cái gì? Mong đợi anh nói xin lỗi cô, hòa thuận lại với cô sao? Cô cũng thật là mơ mộng hão huyền...
“Tiền đó có phải là cô chuyển không?”
Tần Dĩ Nam lên tiếng hỏi thăm lần nữa, khiến cho Trình Thanh Thông giật mình, hoàn hồn: “Ừ...”
“Giải thích!” Giọng nói của Tần Dĩ Nam trong điện thoại trở nên càng lạnh càng ác liệt.
Trình Thanh Thông khẩn trương cắn cắn môi dưới, âm điệu trầm thấp mở miệng nói: “Là tiền nhẫn... Còn có tiền những món quà anh mua...”
Những món quà kia vốn không phải anh thật tâm muốn cho cô, giá trị đều xa xỉ, nếu cô chưa từng lừa gạt anh, thì vẫn còn may, nhưng từ khi bắt đầu cô đã có lỗi với anh trước, nên cô không có đạo lý không trả.
Nhẫn đã ném đi, quà thì cô từng dùng qua, cho nên cô mới nghĩ chuyển tiền có sẵn cho anh.
Tần Dĩ Nam nghe được giải thích, không rên một tiếng.
Hô hấp của anh, ở trong đêm khuya có vẻ đặc biệt rõ ràng, đè ép Trình Thanh Thông có chút không nắm được điện thoại di động, cô mím môi nhiều lần, mới mở miệng: “Tôi tính rồi, những quà tặng và chiếc nhẫn kia, tổng cộng, phải khoảng hai mươi ba vạn, hiện tại tiền tôi đưa cho anh, không đủ, còn thiếu mấy vạn, qua một thời gian tôi sẽ gửi cho anh...”
“Không cần phải vậy!” Tần Dĩ Nam bỗng dưng liền lên tiếng, lạnh lẽo rét buốt cắt đứt lời nói của Trình Thanh Thông, không chút lưu tình nói: “Những thứ đó vốn chính là mua để lừa gạt cô, đáng xài!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...