Editor: May
Tô Chi Niệm cắn chặt răng, đáy mắt có sát khí nhảy lên: “... Từ giờ trở đi, trong miệng ai lại nói ra một câu có nửa chữ bất kính với cô ấy, liền đừng trách tôi không khách khí!”
Tô Chi Niệm nói xong, liền cầm microphone trong tay, ném mạnh trên sân khấu, anh cúi đầu, nói nhỏ một câu “Chúng ta đi” với Tống Thanh Xuân trong lòng, sau đó bảo vệ cô chặt chẽ đi xuống sân khấu.
Toàn thân Tô Chi Niệm lộ ra khí tràng quá mức cường đại, cường đại toàn bộ hội trường, hàng trăm người, lại không có một người dám chặn anh.
Tô Chi Niệm cảm giác thân thể cô gái bị anh giấu ở trong ngực càng run rẩy mãnh liệt hơn, cơn giận còn sót lại của anh chưa tiêu tan, cúi đầu, tiến đến bên tai cô, âm thanh thấp nhu nói: “Không có việc gì, anh ở đây, đừng sợ.”
Theo Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân cách phóng viên càng ngày càng xa, có phóng viên lớn gan, phục hồi tinh thần lại, tuy hắn không dám đi trêu chọc Tô Chi Niệm, nhưng lại giơ microphone, đi về phía Tống Mạnh Hoa ở một bên, đang ở trong trạng thái bị vây trong mơ hồ: “Tống Mạnh Hoa lão tiên sinh, tôi muốn hỏi ngài, đối với chuyện con trai và con gái ngài ở chung một chỗ, ngài có ý kiến gì không?”
Tống Mạnh Hoa dừng rất lâu, mới chớp chớp mắt, không biết là bị Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân chọc tức đến mức ngây ngốc, hay là không phản ứng kịp, có vẻ hơi trì độn hỏi lại một lần: “Anh nói, A Niệm và Thanh Xuân ở cùng một chỗ?”
“Đúng.” Phóng viên gật đầu, chuyển microphone vốn đưa tới bờ môi Tống Mạnh Hoa về đến trên môi mình: “Vừa rồi, con của ngài chính miệng nói, là anh ta muốn ở cùng một chỗ với con gái của ngài, cho nên liền cưỡng ép bức bách con gái của ngài, nhìn từ phản ứng vừa rồi của con trai, anh ta cũng không cảm thấy làm bẩn em gái của mình là một chuyện quá đáng xấu hổ, xin hỏi ngài có thể bởi vì vậy mà cảm thấy xấu hổ không?”
“A Niệm và Thanh Xuân ở cùng một chỗ?” Giống như vừa rồi, Tống Mạnh Hoa vẫn là hỏi lại một câu, biểu tình trên mặt cứng đờ, một bộ dáng giống như là còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong tin tức bùng nổ vừa rồi.
“Tống Mạnh Hoa lão tiên sinh, xí nghiệp Tống thị náo ra vụ tai tiếng lớn như vậy, xin hỏi còn muốn giao vào trong tay Tô Chi Niệm không?”
“Tống Mạnh Hoa lão tiên sinh, ngài sẽ ngăn cản con trai con gái ngài ở cùng một chỗ chứ?”
...
Có phóng viên khác giống như gió vọt tới trước mặt Tống Mạnh Hoa, hỏi vấn đề.
Tống Mạnh Hoa giống như là hoàn toàn không nghe thấy lời nói của bọn họ, trong miệng thì thào lẩm bẩm hai lần “A Niệm và Thanh Xuân ở cùng một chỗ”, sau đó bỗng nhiên giống như là chợt nghĩ đến cái gì, quay đầu, hỏi quan gia đứng bên cạnh mình: “Vừa rồi, tôi giống như nghe thấy Thanh Xuân mang thai?”
“Vâng, lão tiên sinh.” Quản gia cúi đầu, cung kính đáp.
“Mang thai, mang thai...” Tống Mạnh Hoa giống như là máy lặp lại, lại lặp lại.
Phóng viên chung quanh nhìn thấy một màn này, ngơ ngác nhìn nhau một lúc, có chút không dám mở miệng truy vấn.
Bộ dạng này của Tống Mạnh Hoa lão tiên sinh, giống như là kề bên giáp ranh hỏng mất...
Tống Mạnh Hoa lẩm bẩm mấy lần, đột nhiên liền ngẩng đầu, nhìn phóng viên trầm mặc trước mặt một lần: “Vừa rồi có người nào trong các người ghi âm lại đoạn đối thoại không?”
Đám phóng viên trầm mặc một lát, có một phóng viên trẻ tuổi, chuyển bút vẫn luôn ghi âm qua
Tống Mạnh Hoa giơ đến bên tai, vẻ mặt chuyên chú lắng nghe, nghe nghe, ông liền nhăn mày, trầm thấp lẩm bẩm một câu: “Phá bỏ đứa bé này?”
Một giây sau, Tống Mạnh Hoa liền chống gậy, bỗng chốc đứng lên từ chỗ ngồi, đề cao giọng nói, liền rống một câu: “Tô Chi Niệm, con tới đây cho ta!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...