Nói Yêu Em 99 Lần

Editor: Xiu Xiu

Cuối cùng là cô cho anh bao nhiêu cái biệt hiệu?

Người trong webcam, đột nhiên ngừng nói, tạm dừng rất lâu, mới có chút không tin mở miệng: Trời ạ, tôi không nhìn lầm đi? Anh Tô, anh nở nụ cười rồi?

Tô Chi Niệm vốn là Uhm một tiếng, sau đó liền quay đầu về phía gương, thấy chính mình, mặt mày giãn ra, khóe môi cong lên, vẻ mặt mềm mại ...

Tô Chi NIệm giống như bị điểm huyệt, liền dừng lại.

Tôi thật sự không nhìn lầm, anh cười... Trong máy tính lại truyền đến giọng Anh, khiến Tô Chi Niệm tỉnh táo lại, một câu cũng không nói, trực tiếp đưa tay khép lại máy tính, sau đó đứng lên, vội vàng đi đến trước gương.

Anh ở giữa gương, tuy ý cười không rõ ràng như vừa rồi, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy.

Anh cẩn thận nhìn chằm chằm gương rất lâu, mới giơ tay lên, mò mẫm mặt mình.


Lúc anh động chạm đến khóe môi của mình hơi vểnh lên, đầu ngón tay vô cùng run rẩy.

Đúng vậy, anh vậy mà cười... liền ngay cả chính anh đều đã không nhớ rõ, tới cùng đã có bao nhiêu năm, anh chưa cười.

Đừng nói là Jony, cho dù chính anh, nếu không phải nhìn nãy giờ, cũng sẽ nghĩ là mình bị hoa mắt...

Thật ra, anh cũng không thật sự muốn tìm mọi cách làm khó dễ cô như thế.

Chỉ là theo năm năm trước, lúc anh say rượt ngủ với cô, cô hận không thể vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện cùng anh.

Cho dù hiện giờ vì Tống thị, nhất định phải đối mặt với anh, cô cũng chỉ làm tốt những chuyện trong bổn phận, có thể cách xa anh thì càng tốt.

Anh chỉ là muốn có chút trao đổi với cô... nhưng là... anh không nghĩ tới, cô vậy mà khiến anh cười...

Tống Thanh Xuân,... Tống Thanh Xuân, người phụ nữ kia, tới cùng sẽ mang lại vui vẻ cho anh như thế nào... Mới có thể bỏ qua?


-

Tống Thanh Xuân quét dọn xong lầu một, cũng đã mệt mỏi toàn thân, cô lên lầu hai, quét sạch sẽ những nơi không có người ở, sau đó đến thư phòng.

Tô Chi Niệm không ngồi trước bàn làm việc, mà đứng ở ban công bên ngoài.

Tuyết lớn còn đang tuôn rơi trắng xóa, anh chỉ mặc một chiếc áo mỏng, gió lớn thổi qua, có vài bông tuyết rơi lên người anh, anh như là từ đầu đến cuối đều không thấy lạnh, động cũng không thèm động đậy.

Tống Thanh Xuân vừa nằm úp sấp lau sàn nhà, vừa thi thoảng lại nhìn anh một cái, sau đó không nhịn được thầm nghĩ trong lòng: Mùa đông khắc nghiệt, đứng ở bên ngoài, tuyết còn đang rơi, chẳng lẽ không lạnh à?

Tống Thanh Xuân lau được một nửa sàn nhà, đi vào trong toilet giặt khăn một lần, trở ra, To Chi Niệm vẫn đứng bên ngoài chưa vào.

Tống Thanh Xuân lau nốt phần còn lại, ra đến trước thư phòng, lại nhìn thoáng qua ban công, Tô Chi Niệm vẫn không có dấu hiệu muốn vào trong nhà, cô do dự một chút, nhưng cũng chưa nói gì, lặng yên không tiếng động đóng lại cửa phòng, đến phòng ngủ của anh.

Tối hôm qua cô ngủ ở đây, lúc buổi sáng rời đi, không giúp anh dọn giường, loạn đến rối tinh rối mù.

Cô ôm chăn đến bên sofa, chỉnh lại khăn trải giường, nhặt chiếc gối vừa bị mình giẫm lên, sắp lại cho tốt, thuận thế sửa lại, cuối cùng phát hiện có một quyển gì đó lộ ra.

Tống Thanh Xuân tò mò rút ra, mới phát hiện không phải sách, mà là một cuốn sổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui