Nói Yêu Em 99 Lần

Editor: May

Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm biệt thự rất lâu, cuối cùng vẫn chậm rãi đi lên trước, nhập mật mã vào, đẩy cửa sắt ra, đi vào.

Trong nháy mắt, đã là một năm... Năm ngoái vào lúc này, cô chuyển đi từ trong biệt thự của anh... Lúc đó tình cảm của cô với anh còn rất hồ đồ, cô bực tức anh vì sao phái thư ký tới đuổi cô, cho tới bây giờ, cô mới biết, lúc đó cô đã lặng yên không một tiếng động yêu thích anh thật sâu, cô là bởi vì không muốn đi, mới sẽ phẫn nộ như vậy.

Trong sân biệt thự, vẫn là như cũ, chẳng qua mấy cây hồng mai mới trồng, nở rải rác mấy đóa hoa mai.

Căn biệt thự này, đối với Tống Thanh Xuân mà nói, lại cực kỳ quen thuộc, nhưng cô vẫn là vừa đi vừa nghỉ, quan sát rất nghiêm túc.

Lúc cô đi đến trước cửa phòng, nhìn chằm chằm cửa khép kín một lát, mới bước bước chân lên bậc thềm, động tác lưu loát nhập mật mã vào, kéo cửa ra, đi vào.

Trong biệt thự, giống như mỗi lần cô tới, an tĩnh gọn gàng sạch sẽ, trên giá vẽ không xa, mới cắm một bó hoa hướng dương đang nở rộ.


Tống Thanh Xuân cúi người, mở tủ giày ra, đôi dép lê lúc mình từng ở nơi này, quy quy củ củ bày biện ở phía xa, thoạt nhìn, giống như là cô chưa bao giờ rời đi.

Hốc mắt Tống Thanh Xuân đỏ lên, lấy dép ra, nhẹ nhàng bày ở trước mặt mình, thay đổi, sau đó liền đi vào phòng.

Biệt thự lớn hơn ba trăm mét vuông, chỉ có một mình cô, an tĩnh đến rối tinh rối mù, tiếng cô đi bộ lẹp xẹp, có vẻ lọt vào tai đặc biệt rõ ràng.

Tống Thanh Xuân vòng một vòng ở tầng một, liền giẫm cầu thang lên lầu, cô trước đi phòng ngủ mình từng ở qua, ngoại trừ đồ của cô không còn, những đồ trang trí khác đều còn ở đây, ngay cả búp bê sứ lúc trước cô tâm huyết dâng trào mua tới vẫn an tĩnh bày biện ở trên tủ đầu giường.

Tống Thanh Xuân ngồi ở bên giường một lát, mới đi ra, cô vừa quẹo, liền vào phòng ngủ của anh.

Cửa sổ trên ban công không đóng, gió lạnh từ từ thổi vào phòng, khiến cho nhiệt độ trong phòng anh có vẻ còn thấp hơn ngoài hành lang một chút.


Tống Thanh Xuân đóng cửa sổ phòng ngủ của Tô Chi Niệm lại, lúc xoay người, nhìn thấy trên tủ đầu giường của anh đặt nhiều bình thuốc.

Tống Thanh Xuân nhận ra, đó là thuốc anh uống khi ở nhà họ Tống vào hai ngày trước.

Cô đi lên trước, cầm bình thuốc lên, lúc nhìn thấy ba chữ “Thuốc an thần” ở phía trên, mi tâm bất giác liền nhíu lại.

Thuốc an thần? Tô Chi Niệm uống thuốc an thần? Anh uống nhiều thuốc an thần như vậy làm cái gì?

Ánh mắt Tống Thanh Xuân hỗn loạn một lúc, liền nắm bình thuốc, vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ, quẹo đi thư phòng, giống như cô phán đoán, bên cạnh máy vi tính trên bàn sách của Tô Chi Niệm, cũng đặt mấy bình thuốc màu trắng giống vậy.

Đây là nói... Gần như ở những nơi anh thường ngây ngốc trong nhà, đều đặt thuốc an thần? A, không đúng, anh còn mang theo bên mình...

Tống Thanh Xuân không hề hiểu nhiều về thuốc an thần, cô đi đến trước bàn sách của Tô Chi Niệm, trực tiếp bật máy vi tính lên, sau đó ngồi ở trên ghế dựa của anh, chờ máy vi tính khởi động.

Tuy rằng máy vi tính thiếp lập mật mã, nhưng Tống Thanh Xuân vẫn dễ như trở bàn tay liền tiến vào, cô nhanh chóng ấn trình duyệt, mở baidu ra, nhập vào ba chữ thuốc an thần kia, sau đó liền nhảy ra một hàng chữ.

“Thuốc an thần là một loại thuốc có lợi cho trấn an, điều hòa về tinh thần và giấc ngủ. Theo như sách hướng dẫn dùng thuốc an thần có lợi khiến cho người bị bệnh khỏe mạnh về tinh thần và thân thể. Thuốc an thần có lợi ích với thân thể bao gồm khiến người ta trấn định, cải thiện giấc ngủ. Thuốc an thần còn có thể có hiệu quả phòng ngừa dễ nóng nảy, có hiệu quả trị liệu uất ức. Thuốc an thần cũng có hiệu quá trị lo âu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui