Editor: May
Gió thật to, cũng rất lạnh, đánh ở trên mặt, thổi qua sinh đau.
Tống Thanh Xuân xuyên qua tiếng gió gầm rú, mơ hồ nghe thấy có người đang gọi mình, tiếng nói kia dễ nghe mà lại quen thuộc, khiến cho cô nhịn không được mở to mắt, ngẩng đầu, nhìn lên trên.
Cô mơ mơ hồ hồ nhìn thấy có một người thò nửa người ra khỏi sân thượng, cô còn không nhìn thấy rõ anh là ai, cả người liền lùi ra khỏi sân thượng.
Tống Thanh Xuân chớp chớp mắt, thấy mép sân thượng vắng vẻ trống không, cho rằng vừa rồi là chính mình xuất hiện ảo giác và nghe nhầm, cảm giác rơi xuống đè ép trái tim cô rất khó chịu, cô vừa định nhắm mắt lại, liền thấy có người nhảy xuống từ trên sân thượng...
Hình ảnh như thế, vô cùng oanh liệt, rung động lòng người.
Tống Thanh Xuân cho rằng là chính mình nhìn lầm, mắt bất giác mở đến lớn nhất, cô nhìn thấy một bóng người màu đen, giống như cô, tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh.
-
Cuối cùng Tô Chi Niệm có thể chắc chắn Tống Thanh Xuân ở “Quan Thủy Lâu Các”, là bởi vì một câu nói của Trình Thanh Thông.
“Tô tổng, Quan Thủy Lâu Các không phải chính là tiểu khu vào hơn nửa năm trước đây, bởi vì chuỗi tiền vốn đứt đoạn, còn luôn chưa hoàn thành sao?”
Câu nói này bỗng chốc liền đánh thức Tô Chi Niệm.
Nếu như một người muốn chế tạo ra biểu hiện giả dối tự sát nhảy lầu, một tiểu khu chưa hoàn công gần như không có ai thường lui tới, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.
Càng huống chi, tiểu khu chưa hoàn công, thường thường công trình sẽ chưa hoàn thành, mặc dù có mấy cái webcam, cũng không nhất định sẽ quay phim.
Tô Chi Niệm nghe xong câu nói sau của Trình Thanh Thông, quyết định thật nhanh liền báo cảnh sát.
Lúc anh đến Quan Thủy Lâu Các, cảnh sát và bộ phòng cháy chữa cháy đều đã đến, anh hoàn toàn không kịp đi xem nệm hơi an toàn có làm tốt hay chưa, liền trực tiếp dùng thang máy thi công, lên đỉnh lầu.
Theo thang máy càng lên càng cao, tiếng gió càng lúc càng lớn, tạp âm mặt đất càng ngày càng nhỏ, anh có thể nghe thấy tiếng Tống Thanh Xuân nức nở nghẹn ngào.
Loại âm thanh này, khiến anh nghe được liền rất đau lòng, lại cũng khiến anh rất yên tâm, ít nhất nói rõ, cô tạm thời sẽ không có vấn đề.
Tốc độ thang máy không chậm, nhưng Tô Chi Niệm lo lắng, phẫn hận giơ chân lên, đá lưới sắt hai cái.
Thật vất vả mới đến tầng cao, Tô Chi Niệm gần như là mặc kệ bộ dáng, xô đẩy cửa sắt, chạy lên đến sân thượng.
Tống Thanh Xuân nhận biết được có người tới, kéo giọng bắt đầu kêu cứu, anh vượt qua hai cái bậc thềm, cuối cùng có thể nhìn thấy cảnh tượng trên sân thượng, nhưng mà hình ảnh đập vào mắt lại là Tống Thanh Xuân giống như là diều đứt dây, thẳng tắp ngã xuống từ trên hàng rào...
Tô Chi Niệm rõ ràng cảm giác được trái tim của mình, ở trong chớp mắt này nhanh chóng bắt đầu co rút lại, chân anh mềm nhũn, tiếp cận bên sân thượng đụng vào liền sụp đổ, nhìn Tống Thanh Xuân rơi xuống, khàn giọng tận lực la lên tên cô: “Tống Thanh Xuân!”
Nhưng mặc kệ anh gọi có bao nhiêu đau đớn, đều không thể ngăn cản tốc độ cô rơi xuống.
Anh trơ mắt nhìn cô, cách anh, càng ngày càng xa...
Tô Chi Niệm rõ ràng nghe thấy tiếng vang thế giới của mình ầm ầm sụp đổ, anh hoàn toàn không có để ý tới anh Khôn đẩy cô xuống lầu, gần như là theo bản năng bỗng nhiên lui về sau hai bước, sau đó nhảy lên cao, vượt qua hàng rào bảo vệ sân thượng, nhún người xuống theo.
Cảm giác mất trọng lương, khiến cho Tô Chi Niệm hôn mê một chút, sau đó anh liền liều mạng muốn đi đuổi kịp tốc độ Tống Thanh Xuân rơi xuống.
Nhưng mà, anh và cô tăng tốc rơi xuống là giống nhau, mặc kệ trong đầu óc anh có bao nhiêu liền muốn lập tức đến cạnh cô, từ đầu đến cuối khoảng cách giữa anh và cô đều không có bất cứ rút ngắn nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...